Tống Huy Khanh không nói một lời, mi mắt hơi cụp xuống.
Giờ đây, ông ta thực sự rất hối hận. Năm đó ông ta cảm thấy Lưu Mộng quá mạnh mẽ, việc gì của ông ta cũng muốn chĩa mũi vào, ngay cả doanh nghiệp Tống Thị cũng đòi kiềm giữ, ông ta không thể chịu được cuộc sống như vậy nên mới ly hôn với Lưu Mộng, cưới Tô Thu về nhà.
Không ngờ Tô Thu lại là dây tầm gửi, chẳng biết gì ngoài việc tiêu tiền, thậm chí không thể bước vào giới các quý bà, không thể giúp đỡ ông ta và Tống Thị bất cứ điều gì cả. Đứa con gái Tống Huyền kia cũng thế, vất vả lắm mới thay thế Tống Vy trở thành vợ chưa cưới của Đường Hạo Tuấn, thế mà năm năm trôi qua vẫn không thể bắt được trái tim của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng vẫn bị Tống Vy túm gọn, còn kết hôn luôn rồi.
Nếu sớm biết mọi chuyện sẽ phát triển đến nước này thì năm đó ông ta sẽ không nhất thời nóng máu mà nghe theo lời thủ thỉ của Tô Thu, ly hôn với Lưu Mộng, còn đuổi hai đứa con ra khỏi nhà, không thì lúc này Tống Thị đã chẳng phá sản, Đường Thị sẽ nể tình hai nhà là thông gia mà nâng đỡ Tống Thị.
Nghĩ đến đây, Tống Huy Khanh nhìn Tô Thu càng thấy ngứa mắt hơn.
Tự tận đáy lòng, ông ta cho rằng nguyên nhân dẫn tới kết cục ngày hôm nay của mình đều là do cưới Tô Thu mà ra.
Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng chính ông ta cũng có lỗi.
Mặc dù Tô Thu chỉ làm vợ chồng với Tống Huy Khanh bảy năm, nhưng đã ở bên nhau đến hai mươi mấy năm, hiểu biết con người Tống Huy Khanh rõ ràng thấu đáo, chỉ cần một ánh mắt cũng biết tỏng trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
“Sao? Bây giờ ông trách tôi hả?” Tô Thu giận tới mức bật cười.
Tống Huy Khanh trầm mặt: “Được rồi, bây giờ nói tới chuyện này thì có ích lợi gì. Sắp tới giờ mở phiên tòa rồi, vào thôi.”
Dứt lời, ông ta chống gậy, gù lưng đi về phía cửa tòa án.