Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, không nói gì, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Trình Hiệp.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, tiếng ngáp của Trình Hiệp truyền tới: “Tổng giám đốc, muộn thế này có chuyện gì sao?”
“Mấy tháng trước tôi bảo cậu điều tra một số chuyện liên quan tới Đường Mãnh, có kết quả chưa?” Đường Hạo Tuấn day day huyệt thái dương đau nhức.
Mạnh Ngọc ngạc nhiên: “Mấy tháng trước cậu điều tra Đường Mãnh làm gì?”
Đường Hạo Tuấn cụp mi mắt xuống, không trả lời.
Anh điều tra Đường Mãnh là vì khi đó Đường Mãnh đột nhiên tới biệt thự, lúc nhìn thấy Tống Vy và Hải Dương thì , sau đó vội vàng rời đi.
Có điều, lúc ấy anh không biết nguyên nhân Đường Mãnh tháo chạy là vì chuyện này, tưởng là vì điều gì khác nên mới bảo Trình Hiệp đi điều tra, nhưng lâu như vậy mà Trình Hiệp vẫn chưa báo kết quả cho anh.
“Đường Mãnh?” Trình Hiệp hơi ngây ra, sau đó mới nhớ tới điều gì, vỗ trán trả lời: “Xin lỗi tổng giám đốc, anh không hỏi gì đến nên tôi cũng quên mất. Lúc đó điều tra ông ta, tôi không hề phát hiện ông ta làm chuyện gì kỳ lạ cả.”
“Mua thuốc đúng là không có gì kỳ lạ.” Mạnh Ngọc nhún vai: “Người bình thường nào cũng đi mua thuốc, thế nên rất ít người cảm thấy hành vi mua thuốc của người khác có vấn đề.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng cong lên: “Tuy mua thuốc đúng là không khiến người ta nghĩ nhiều, nhưng cũng là manh mối trùng hợp.”
Dứt lời, anh nheo mắt lại, tiếp tục hỏi Trình Hiệp: “Trong quá trình điều tra, cậu có điều tra được Đường Mãnh từng mua thuốc gì năm năm trước không?”
“Thuốc?” Trình Hiệp lấy gọng kính ở đầu giường đeo lên, nghĩ một lúc mới trả lời: “Không có. Nhưng tôi điều tra được năm năm trước, có một khoảng thời gian, đúng là Đường Mãnh thường xuyên ra vào một bệnh viện tư nhân, tôi tưởng ông ta bị bệnh, nên cũng không để ý tới. Tổng giám đốc, có phải bên trong…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!