Anh ta đi qua, đưa chiếc hộp cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy tò mò nhìn sang thì nhìn thấy một chiếc hộp nhẫn màu đỏ, nhịp tim của cô khó khăn lắm mới bình tĩnh được, giờ lại đập loạn lên.
Hộp nhẫn, không lẽ anh định…
Tống Vy nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế cảm giác căng thẳng trong lòng, lặng lẽ nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Cô không dám nhìn quá rõ ràng.
Vì lỡ đâu đến cuối cùng là cô hiểu lầm, anh không hề có ý định cầu hôn cô thì sẽ rất ngại.
Cô còn đang suy nghĩ thì Đường Hạo Tuấn đã mở chiếc hộp ra, để lộ một chiếc nhẫn kiểu nữ phát sáng lấp lánh.
Vòng nhẫn làm bằng vàng trắng, bên trên đính những viên kim cương nhỏ xếp hàng ngay ngắn, còn viên kim cương chính màu đỏ, khoảng 3 carat, vòng nhẫn và những viên kim nhỏ cùng lấp lánh ánh sáng, đẹp vô cùng.
Tống Vy nhìn thấy chiếc nhẫn này, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, vô thức bật ra một câu: “Đẹp quá!”
Cô nghĩ không một người phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của những viên kim cương.
Và cô cũng như vậy!
Đường Hạo Tuấn nghe thấy Tống Vy kinh ngạc kêu lên như vậy, trong mắt lấp lánh ý cười, anh lấy chiếc nhẫn lên: “Em thích không?”
Tống Vy không cần suy nghĩ, gật đầu tắp lự, trả lời ngay: “Em thích.”
Nhưng sau khi vừa nói xong, cô mới nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, xấu hổ cúi đầu xuống.
Trời ạ, cô trả lời hào hứng như vậy không phải là đang nói cho người khác biết cô rất muốn chiếc nhẫn đó sao?
Nhỡ đâu chiếc nhẫn đó không phải là dành cho cô, mà cô lại trả lời như vậy thì không phải là trò cười sao?
“Em thích thì nhận lấy đi.” Đường Hạo Tuấn cầm bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô lên, giữ ngón giữa và từ từ đeo chiếc nhẫn vào.
Tống Vy ngẩn người nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình: “Tặng… tặng em sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!