“Hửm?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, chờ cô lên tiếng.
Nhưng Tống Vy lắp ba lắp bắp chữ em cả nửa ngày vẫn không nói xong.
Dì Vương không chịu được nữa, lấy luôn điện thoại từ tay của cô: “Cô Tống, hay là để tôi nói cho.”
Đương nhiên là Tống Vy đồng ý ngay.
Mặc dù vừa nãy cô đã lấy hết dũng khí để gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Nhưng đến khi Đường Hạo Tuấn thật sự bắt máy, cô lại không biết nói ra thế nào. Suy cho cùng, cô vẫn sợ sau khi cô nói ra chuyện mang thai, sẽ nghe thấy anh bảo không muốn đứa bé này.
“Alô, cậu chủ, là tôi đây.” Dì Vương để điện thoại cạnh tai rồi nói to.
Đường Hạo Tuấn hơi mím môi: “Tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không xảy ra chuyện gì cả, là tin vui.” Dì Vương mỉm cười nói.
Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nheo mắt lại: “Tin vui?”
“Đúng vậy.” Dì Vương gật đầu.
Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm: “Tin gì vui?”
Dì Vương vui vẻ cười: “Tin vui chính là…”
Bà cố tình kéo dài giọng để tăng cảm giác thần bí.
Hai tay Tống Vy đan chặt vào nhau, cả người cô vô cùng căng thẳng.
Dì Vương cảm thấy úp mở như vậy là đủ rồi, vậy là nói liền một hơi: “Cô Tống có thai rồi!”
“Cái gì?” Đồng tử trong mắt Đường Hạo Tuấn co rút, bàn tay đang để trên sống mũi lập tức dừng lại, trong đầu anh chỉ có câu: “Cô Tống mang thai rồi!”
Tống Vy mang thai rồi sao?
Trong một thoáng, tim của Đường Hạo Tuấn đập mạnh vài cái, một cảm giác vui mừng to lớn ập đến. Bàn tay cầm điện thoại cũng không kìm được mà run lên, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên kỳ lạ.
Anh muốn cười, nhưng từ trước đến nay anh chỉ cười mỉm thôi, khóe môi cong lên một chút, cơ mặt đã cứng lại từ lâu, nên nét mặt không có nhiều thay đổi lắm.
Đó là lí do vì sao vẻ mặt anh lúc này mới kỳ lạ như vậy.
Cuối cùng, Đường Hạo Tuấn cũng từ từ bình tĩnh lại, anh thu hết những biểu cảm trên mặt, trở lại dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo như trước đây, nhưng sự phấn khích trong ánh mắt vẫn chưa hề biến mất. Yết hầu anh trượt xuống, giọng nói có vẻ hơi gấp gáp: “Cô ấy thật sự… mang thai ư?”
“Tám chín phần là như vậy.” Dì Vương mỉm cười trả lời.