“Được.” Giang Hạ vỗ tay.
Thư ký Lý đứng lên: “Nếu vậy thì tôi sẽ về báo cáo với tổng giám đốc Lục, sau đó làm hợp đồng rồi chuyển tới các cô.”
“Được, thư ký Lý đi thong thả.” Tống Vy khẽ gật đầu.
Thư ký Lý xoay người đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi, Giang Hạ lập tức ôm chầm lấy Tống Vy, mừng rỡ nói: “Vy Vy, lần này chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi.”
“Đúng vậy.” Tống Vy cười đáp lại.
Tổng giám đốc Lục bí ẩn này, chẳng phải chính là quý nhân của họ sao.
Từ lúc xuất hiện ở thành phố Giang, vẫn luôn giúp đỡ họ.
“Vy Vy, tớ vui quá, lát nữa chúng ta đi ăn mừng đi?” Giang Hạ buông Tống Vy ra, đề nghị nói.
Tống Vy không muốn làm cô ấy mất hứng, làm động tác ok, đồng ý.
“Vậy chúng ta mau đi thôi, đi ăn lẩu đi, lâu rồi không ăn.”
Dứt lời, Giang Hạ cầm túi xách, kéo Tống Vy ra ngoài.
Khi bóng dáng hai người biến mất trước thang máy, cửa phòng cách vách phòng họ vừa ở đột nhiên mở ra.
Đường Hạo Tuấn đi từ bên trong ra, phía sau là Trình Hiệp và thư ký Lý.
“Cậu lái xe ra đi.” Trình Hiệp dặn dò thư ký Lý.
Thư ký Lý đáp lại một tiếng, lập tức làm theo.
Trình Hiệp vừa đi theo Đường Hạo Tuấn tới thang máy vừa khó hiểu hỏi: “Tổng giám đốc, sao anh phải dùng thân phận tổng giám đốc Lục để đầu tư cho nhà thiết kế Tống? Anh là bạn trai của cô ấy, trực tiếp dùng thân phận của mình để đầu tư cho cô ấy không được sao?”
Đường Hạo Tuấn đứng trước cửa thang máy vẫn đang đóng chặt lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không nhận đâu!”
“Vì sao ạ?” Trình Hiệp có chút không hiểu.
Nếu đã thiếu vốn đầu tư thì sao còn từ chối khoản đầu tư của tổng giám đốc Đường?
“Vì cô ấy không muốn dựa vào quan hệ, cũng không muốn ràng buộc lợi ích với người có quan hệ thân thiết.” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy nói.
Tuy Tống Vy không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ điển hình nhưng tham vọng nghề nghiệp cũng rất lớn, chỉ muốn tự mình cố gắng, không muốn dựa vào người bên cạnh.
Nếu không với lòng tự trọng của cô, cô sẽ cảm thấy bản thân thấp hơn người bên cạnh một cái đầu, quan hệ sẽ không thể ngang hàng nhau.
“Anh nói cũng phải, tôi từng thấy có rất nhiều người có quan hệ thân thiết cùng hợp tác với nhau, sau đó đổ vỡ, phải phân chia tài sản, làm ầm ĩ đến khó coi luôn.” Trình Hiệp vuốt cằm.
Đường Hạo Tuấn lạnh mặt nhìn anh ta: “Chúng tôi sẽ không đổ vỡ!”