Khóe miệng Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Em lại tin à?”
Tống Vy hổ thẹn nhìn sang chỗ khác: “Em cảm nhận được trạng thái của anh ấy đúng thật là đã ổn định hơn rất nhiều rồi...”
“Cứ mong là vậy đi.” Đường Hạo Tuấn bẻ tay lái.
Anh không tin trong thời gian ngắn như vậy mà việc điều trị của Kiều Phàm đã có hiệu quả đâu.
Cùng lắm cũng chỉ là lừa người khác thôi.
Tống Vy cũng biết Đường Hạo Tuấn không tin lời cô, thở dài một tiếng trong lòng, cũng không nói nhiều thêm nữa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói gì.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên lặng, hai người đều không nói gì. Tới tận khi tới nhà trẻ, hai đứa trẻ xuất hiện mới phải vỡ sự im lặng ngột ngạt này.
“Mẹ, ba, hai người cãi nhau hả?” Tống Hải Dương nhìn Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế lái, lại nhìn Tống Vy ngồi ở ghế phó lái, tò mò hỏi.
Tống Vy quay đầu cười với cậu: “Không có.”
“Vậy sao hai người lại không nói câu nào?” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, cũng hỏi.
Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Mẹ và ba đang có chuyện cần suy nghĩ.”
“Vậy ạ.” Hai đứa trẻ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này cuối cùng Đường Hạo Tuấn mới cất lời: “Ngồi vững nhé, lái xe đây.”
Tống Vy cũng vội vàng dặn dò hai đứa trẻ: “Mau ngồi cẩn thận, đừng có nhúc nhích nữa.”
“Dạ dạ.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáp, ngồi cần thận trên ghế cho trẻ con, không nghịch nữa.
Đường Hạo Tuấn khởi động xe, lái về phía biệt thự.
Lúc tới biệt thự, hai đứa trẻ vui vẻ hớn hở xuống xe, chạy vào cửa biệt thự, nhanh chóng chạy tới đi vào bên trong.
Tống Vy không vội mà đứng ở cửa đợi Đường Hạo Tuấn, muốn đợi anh đỗ xe xong thì đi vào cùng anh.
Bởi vậy lúc Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong, đi ra khỏi gara thì nhìn thấy cô, còn có chút bất ngờ: “Sao lại không vào?”