“Bí mật gì vậy?” Trình Hiệp tỏ vẻ hiếu kỳ.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn, như thể đang chê anh ta lắm mồm vậy.
Trình Hiệp ngay lập tức ho nhẹ một tiếng, sờ sờ chóp mũi rồi nghiêm túc lái xe, không hỏi gì nữa.
Tống Vy lấy điện thoại ra, bấm gọi cho thám tử đang theo dõi Tống Huyền, để anh ta nghĩ cách lấy được tóc của Tô Thu, Tống Huyền lẫn Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy thế, khẽ nhướng mi: “Em định cho họ làm xét nghiệm ADN huyết thống à?”
“Đúng thế, tôi muốn cả bốn người họ cùng thực hiện.” Tống Vy đặt di động xuống, đáp lời.
Có như thế thì có mới có thể dám chắc, liệu Tống Huyền có thật sự là con gái của Tô Thu và Lâm Quốc Thần hay không.
Đường Hạo Tuấn đặt nắm tay lên bệ cửa xe: “Đến lúc đó, kêu Mạnh Ngọc làm giúp em, nhanh nhất thì hai giờ có kết quả.”
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy không từ chối anh, cất tiếng cười, cảm ơn.
Đường Hạo Tuấn hất cằm lên một chút: “Tiếp theo em định đi đâu?”
“Về phòng làm việc. Gần đây tôi có một mối làm ăn, khá bận.” Tống Vy vỗ lấy túi của mình.
Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Trình Hiệp: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe rõ ạ.” Trình Hiệp lập tức đáp lời.
Không bao lâu sau đã đến phòng làm việc.
Tống Vy trả lại tấm áo vest phủ trên chân mình cho anh.
Lần này anh mới nhận lại, còn lập tức khoác lên người.
Tống Vy đeo túi xách lên vai, mở cửa xe.
Ngay khi cô vừa bước chân ra ngoài thì dường như sực nhớ đến điều gì đó, lại không di chuyển nữa.
Mất hai giây sau, Tống Vy mới xoay người, nhìn chằm chằm Đường Hạo Tuấn một hồi lâu, sau đấy bất thình lình chồm người qua, hôn lên mặt anh một cái.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rụt lại.
Trình Hiệp thì há to miệng: “Nhà thiết kế Tống, cô…”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì Tống Vy đã cúi gằm khuôn mặt đang đỏ ửng, bước xuống xe thật nhanh.