“Ra ngoài...” Cơ thể Đường Hạo Tuấn hơi run rẩy, giọng nói cực kì khàn nhả ra hai chữ mơ hồ không rõ.
“Hả?” Tống Vy không nghe rõ, có chút ngơ ngác: “Tổng giám đốc Đường anh nói gì cơ, anh nói lại đi, tôi không nghe thấy!”
“Đi...” Đường Hạo Tuấn lại nói thêm lần nữa, lần này giọng anh lại càng khàn thêm.
Tống Vy vẫn không nghe rõ, bước lên một bước muốn tới gần để nghe.
Nhưng lúc cô vừa đi tới, Đường Hạo Tuấn ngửi thấy mùi thơm thanh mát tỏa ra trên người cô, con ngươi co rút lại, sợi dây lý trí duy nhất còn sót lại hoàn toàn đứt phựt.
Anh ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, nhìn chằm chằm Tống Vy.
Tống Vy bị anh nhìn cho trong lòng run rẩy, bờ môi đỏ mấp máy, đang định nói gì đó.
Đường Hạo Tuấn đột nhiên vươn tay ra túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô xuống sofa, sau đó cúi người đè lên.
Tống Vy kinh hãi tới mức cả người ngây ra, một lúc sau mới hoàn hồn lại được, vội vã đẩy người đàn ông trên người, muốn đẩy người đàn ông ra.
“Tổng giám đốc Đường, anh bình tĩnh một chút, đừng manh động, anh nhìn xem tôi là ai, buông tôi ra trước có được không?” Tống Vy vừa đẩy vừa kêu lên.