Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tô Thu đã thay đổi, lập tức rụt tay lại, không cam lòng chỉ ra cửa: “Cút, mày cút cho tao, nơi đây không chào đón mày!”
“Đi thì đi.” Tống Vy kéo lại dây đeo túi trên vai, đi ra ngoài cửa.
Lúc đi tới cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tô Thu vẫn còn đang tức giận: “Tôi vẫn giữ câu nói đó, tôi tuyệt đối không tin Tống Huyền thực sự bị điên đâu, cho nên tôi sẽ cho người tới đây giám sát một ngày hai mươi tư tiếng. Chỉ cần cô ta có hành động hơi giống người bình thường một chút thôi, thì tôi sẽ vạch trần cô ta ngay, tống cô ta vào tù lại.”
Tô Thu siết chặt tay thành quyền.
Tống Vy vuốt tóc, sau đấy lại nói tiếp: “Tới lúc đó, cô ta sẽ có thêm một tội danh nữa, thời gian thi hành án sẽ kéo dài thêm đấy.”
“Hừ, thế thì mày phải thất vọng rồi, Huyền Nhi đã thực sự phát điên!” Tô Thu nói với vẻ mặt dữ tợn.
Tống Vy mím bờ môi đỏ mọng: “Rốt cuộc có điên thật hay không, chỉ là lời bà nói mà thôi, tôi không tin đâu. Nếu như điên thật, vậy thì cô ta cứ ở lại đây cả đời cũng rất tốt. Còn nếu như không phải...”
Nói tới đây, cô kéo dài âm cuối, ánh mắt dừng trên người Tống Huyền: “Tôi nghe nói, một người bình thường ở trong bệnh viện tâm thần lâu ngày, không bị thần kinh thì cuối cùng cũng mắc bệnh thần kinh thôi. Hy vọng mấy người tự giải quyết cho tốt!”
Nói rồi cô lại cất bước rời khỏi, đi tới văn phòng viện trưởng, muốn hiểu một chút về tình hình của Tống Huyền.
Sau đó viện trưởng cho cô xem những tài liệu liên quan tới Tống Huyền kia, cùng với cả video giám sát, đều không nhìn ra được rốt cuộc Tống Huyền có đang giả vờ hay không.
Không làm gì được, Tống Vy chỉ đành rời đi, sau đó đi tới văn phòng thám tử, tiêu một số tiền để bọn cho cho người theo dõi Tống Huyền, báo cáo cho cô mỗi khi có tin tức.
Tống Vy lái xe quay trở về phòng làm việc, tiếp tục làm công việc vẫn còn dở dang trước đó.
Làm chưa được bao lâu thì đột nhiên có người gõ cửa văn phòng.
Tống Vy dừng bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đứng ngoài cửa là Giang Hạ, kinh ngạc đứng dậy: “Giang Hạ, sao cậu lại quay về thế?”
Giang Hạ đi vào với khuôn mặt mệt mỏi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Tống Vy rót cho cô ấy một cốc nước: “Không phải cậu ra nước ngoài điều trị tâm lý cùng với Kiều Phàm sao, sao đột nhiên lại...”
“Bác sĩ bảo tớ quay về, nói tớ ở đây chỉ ảnh hưởng tới việc chữa trị của Kiều Phàm thôi.” Giang Hạ uống một ngụm nước, cười khổ trả lời: “Dù sao thì Kiều Phàm cũng hận tớ, nhìn thấy tớ thì cảm xúc sẽ càng bất ổn thêm.”
Tống Vy im lặng, hai giây sau mới cất lời: “Rốt cuộc giữa cậu và Kiều Phàm có ân oán gì vậy?”
Giang Hạ xoay cốc nước, không trả lời.
Tống Vy tưởng rằng cô ấy vẫn không muốn nói, nhún vai bảo: “Nếu như cậu đã không muốn nói...”
“Là ân oán giữa gia đình bọn tớ, tớ và Kiều Phàm, vốn dĩ là vợ chồng sắp cưới.” Giang Hạ ngước mắt lên nhìn Tống Vy rồi nói.
Tống Vy kinh ngạc há hốc miệng: “Vợ chồng sắp cưới?”
“Ừ, được định sẵn từ nhỏ, nhà họ Giang tớ và nhà họ Kiều của Kiều Phàm có quan hệ tốt đẹp, cho nên ba mẹ hai gia đình quyết định hôn ước này cho chúng tớ. Nhưng lúc chúng tớ lên cấp ba, không biết xảy ra chuyện gì, nhà tớ lại đoạn tuyệt với nhà họ Kiều.” Nói tới đây, Giang Hạ siết chặt cốc nước.
Tống Vy thấy vậy,