Tống Vy lùi về sau một bước, khuôn mặt nhỏ vô cùng âm trầm: “Xin lỗi, tạm thời tôi sẽ không trả lời những câu hỏi như thế này.”
“Không trả lời, có phải là vì hổ thẹn không?” Nữ phóng viên nói.
Tống Vy tức tới bật cười.
Không trả lời thì là hổ thẹn, nào có cái lý đấy?
“Xin mọi người tránh ra!” Tống Vy siết chặt tay quát lên.
Những phóng viên kia giả vờ không nghe thấy, chắn trước mặt cô không chịu tránh ra, nhất quyết muốn cô phải trả lời, còn cố tình chen về phía trước.
Tống Vy bị chen tới liên tục lùi về sau.
Cô hít sâu một hơi nhắm mắt lại, biết rằng những phóng viên này sẽ không bỏ cuộc trừ khi moi được ra gì đó từ miệng cô. Cô mím bờ môi đỏ, đang định cầm điện thoại gọi bảo vệ tới.
Nữ phóng viên kia đột lên bước lên một bước: “Cô Tống...”
Tống Vy bị cô ta dọa cho giật nảy mình, dưới chân lảo đảo, cả người ngã về phía sau.
Ngay lúc Tống Vy sắp ngã xuống đất, sau lưng cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Chủ nhân bóng dáng kia vươn bàn tay thon dài ra kéo lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng để tránh cho cô bị ngã xuống.
“Không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ bị dọa cho kinh hồn táng đảm, sắc mặt còn có chút tái nhợt trong lòng.
Người phụ nữ lắc đầu: “Không sao, cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
“Không sao thì tốt.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra.
Tống Vy vội vàng dịch một bước sang bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với anh.
Tuy Đường Hạo Tuấn bất mãn khi thấy cô cố ý xa lánh mình, nhưng cũng không nói gì. Ma sát đầu ngón tay túm lấy cánh tay mềm mại của cô, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn đám phóng viên trước mặt.
Những phóng viên này vẫn còn đang kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của anh, bây giờ đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, tất cả đều cảm thấy có hơi sợ hãi.
“Vừa rồi ai đẩy cô ấy?” Đường Hạo Tuấn chỉ vào Tống Vy, nhìn vào đám người trước mặt.
Đám người này nhìn nhau: “Chúng tôi không đấy cô Tống.”
“Bọn họ nói thật chứ?” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.
Tống Vy đang sửa sang lại quần áo xộc xệch, nghe thấy anh hỏi như vậy thì gật đầu: “Ừ, bọn họ không đẩy, ban nãy tôi bị nữ phóng viên kia dọa sợ.”
Nữ phóng viên?
Đôi mắt Đường Hạo Tuấn híp lại đầy nguy hiểm, ánh mắt lập tức khóa chặt trên khuôn mặt của người phụ nữ duy nhất trong đám phóng viên.
Nữ phóng viên cứng đờ người, vô thức cúi đầu không dám đối diện với anh.
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, trầm giọng mỏi: “Mấy người là công ty truyền thông nào?”
Đám phóng viên không chịu nói.
Đường Hạo Tuấn “ha” một tiếng lạnh lùng: “Trình Hiệp!”
“Vâng!” Trình Hiệp đứng sau anh đáp lại một tiếng, đi lên trước kiểm tra thẻ công việc treo trên ngực của các phóng viên, nhớ hết lại công ty đứng sau bọn họ.
“Trợ lý đặc biệt Trình.” Đúng lúc này, Tống Vy đột nhiên gọi một tiếng.
Trình Hiệp quay đầu lại: “Nhà thiết kế Tống, có chuyện gì sao?”
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn cô.
Tống Vy kéo lại dây đeo túi trên bả vai: “Phiền anh giúp tôi hỏi đám người này xem, rốt cuộc ai đã tiết lộ địa chỉ của tôi cho bọn họ!”
Khu chung cư này có giá ngang với biệt thự, cho nên mức độ bảo mật của chủ nhân rất cao. Nếu như không có ai nói cho bọn họ thì bọn họ không thể biết cô ở đây được.
Trình Hiệp nhìn Đường Hạo Tuấn, thấy Đường Hạo Tuấn gật đầu thì đồng ý ngay: “Vâng.”
Sau đó anh ta liền tra hỏi đám phóng viên này.
Đám phóng viên này dám vênh váo với Tống Vy nhưng lại không dám làm như vậy với Đường Hạo Tuấn, cho nên trước sự tra hỏi của Trình Hiệp thì lập tức thành thật trả lời.
“Là một người phụ nữ!”
“Phụ nữ?” Ánh mắt Tống Vy nghiêm lại.
Đường Hạo Tuấn cũng cau mày: “Người phụ nữ như thế nào?”
Chỉ có Trình Hiệp lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi cúi đầu như đang có điều suy nghĩ.
“Không biết. Cô ta liên lạc với chúng tôi, cho chúng tôi biết cô Tống sống ở đây. Nói xong thì cúp máy luôn, chúng tôi gọi lại thì số máy đó đã thành số ảo rồi.” Đám phóng viên trả lời.
Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tổng giám đốc Đường, anh nói xem có khi nào là người phụ nữ hôm qua đã xui đám trẻ con bắt nạt Dĩnh Nhi không?”