“Tôi đã bảo mà, vì sao trong cuộc thi Tống Huyền hòa hợp với tất cả mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác lại ghét Tống Vy. Thì ra do Tống Vy quyến rũ chồng sắp cưới của cô ta, còn hại cô ta bị từ hôn nữa. Đổi lại là tôi thì tôi cũng ghét.”
“Đúng đấy, uổng cho tôi còn từng hâm mộ cô ta, cảm thấy khả năng thiết kế trời phú của cô ta quá tốt. Bây giờ tôi mới biết, tài năng tốt thì đã sao, nhân phẩm tệ hại, chuyên dòm ngó đàn ông của người ta. Nhìn gương mặt của cô ta thôi là biết chẳng an phận gì rồi, xứng làm hồ ly tinh lắm.”
“Quan trọng là hai người kia cùng một họ, nhưng tâm địa của Tống Vy lại độc ác hơn Tống Huyền nhiều. Tuy Tống Huyền đạo nhái là sai, nhưng rõ ràng hành vi vạch trần của Tống Vy là đang ép chết Tống Huyền, để cô ta chẳng thể trở mình được. Đúng là quá đáng sợ!”
Đọc một loại bình luận giống nhau, cả người Tống Vy run rẩy.
Cô cắn môi, đóng thẳng giao diện lại rồi lục danh bạ, tìm số Tống Huy Khanh mà gọi.
Tống Huy Khanh cứ như đang chờ điện thoại của cô, điện thoại vừa kết nối thì ông ta đã bắt mày.
Ông ta ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách biệt thự nhà họ Tống, một tay cầm điện thoại, một tay kẹp điếu xì gà, bình thản lên tiếng: “Alo.”
“Tống Huy Khanh, rốt cuộc ông muốn làm gì?” Lần này, Tống Vy còn không thèm gọi tiếng “ba” nữa, cô siết chặt điện thoại, lớn tiếng chất vấn.
Bị gọi thẳng họ tên nhưng Tống Huy Khanh cũng chẳng tức giận, chỉ vui vẻ cười: “Vy Vy à, ba cũng bị ép buộc mà. Ba chẳng còn cách nào cả, ai bảo con không chịu rút đơn kiện dì Tố, rồi cả bên phía Tống Huyền nữa. Ba cũng muốn van xin con nhưng ba biết con sẽ không chịu, vậy nên…”
“Vậy nên ông mới tuyên bố cái tin kia, bôi nhọ tôi chen chân giữa Tống Huyền và tổng giám đốc Đường, lợi dựng sức mạnh cộng đồng mạng, ép tôi đồng ý rút đơn kiện đúng không?” Còn chưa đợi ông ta nói xong, Tống Vy đã hiểu ra mọi chuyện, mắt đỏ ngầu ngắt lời.
Tống Huy Khanh gõ tàn thuốc xì gà lên bàn: “Đúng vậy, Vy Vy à, con gọi cuộc gọi này cho ba, hẳn đã thấy những lời mắng chửi con trên mạng rồi phải không. Chỉ cần con chịu rút đơn kiện, đồng thời làm chứng giả giúp Tống Huyền trên tòa án, hoặc không có mặt ở đó thì ba sẽ đè những dư luận này xuống, thế nào?”
“Ha!” Tống Vy tức giận: “Tát cho một cái rồi lại dúi cho viên kẹo, ông nghĩ tôi dễ dỗ thế à?”
Internet có bộ nhớ thì dân mạng cũng có ký ức.
Cho dù Tống Huy Khanh ém những thứ đó xuống thì có sao, danh dự của cô vẫn nát như cũ. Ấn tượng của mọi người về cô vẫn là kẻ thứ ba vô liêm sỉ, chen chân cướp chồng sắp cưới của người ta!
“Vậy là con không chịu?” Tống Huy Khanh nhả ra ngụm khói trắng.
“Đúng thế, tôi không chịu!” Tống Vy nhắm mắt, nén cơn tức trong mắt lại, chỉ còn nỗi thất vọng tận cùng: “Tống Huy Khanh, tôi rất muốn biết rốt cuộc tôi có phải con gái của ông không mà ông lại đối xử với tôi như vậy!”
Tống Huy Khanh khẽ nhăn mặt: “Đương nhiên con là con gái của ba nhưng con gái cũng có thân sơ, xa gần. Ba biết trong lòng con luôn hận người ba này, con cũng sẽ không nghe lời ba, nên ba cũng chỉ có thể từ bỏ con mà chọn Tống Huyền thôi.”
Nghe vậy, Tống Vy châm chọc bật cười một tiếng.