“Chưa tới mức mâu thuẫn, chỉ cãi nhau như vừa rồi thôi. Trẻ con ấy mà, rất bình thường, một giây trước cãi nhau một giây sau lại làm hòa, nhanh lắm.” Tống Vy đặt hộp đồ ăn lên đùi, điềm nhiên trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tống Vy mở hộp ra, nhìn đồ ăn phong phú trong hộp, nheo mắt lại: “Đây là đồ ăn của Ngự Thiện Đường sao?”
“Ừ, đồ ăn ở đó khá ngon, kiểu dáng cũng phong phú, hai đứa trẻ đều rất thích.” Đường Hạo Tuấn chống tay xuống ghế.
Tống Vy nhìn thoáng qua hai đứa trẻ.
Đồ ăn của Ngự Thiện Đường rất nổi tiếng trên thế giới, hai đứa sao có thể không thích được.
“Đúng rồi tổng giám đốc Đường, cơm bao nhiêu tiền, để tôi trả anh?”
Nói rồi, Tống Vy định mở ví ra.
Nhưng sắc mặt Đường Hạo Tuấn lại trầm xuống: “Không cần, một bữa cơm thôi mà.”
Cô thật sự một chút cũng không muốn nợ anh!
Nghe ra được vẻ không vui trong giọng điệu người đàn ông, động tác lấy tiền của Tống Vy khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, thấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn sầm xuống, đột nhiên cô hiểu ra điều gì đó.
Đối với Đường Hạo Tuấn, một bữa cơm không là gì cả, nhưng cô lại vội vàng muốn trả tiền như vậy, đúng là không nể mặt anh.
Nghĩ vậy, Tống Vy gạt đi ý nghĩ trả tiền, đặt ví vào túi: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường đã mời chúng tôi ăn cơm.”
Quả nhiên, cô làm như vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng tốt lên nhiều: “Không có gì, em mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Anh tách đũa ra đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Tống Vy mỉm cười nhận lấy, bắt đầu ăn cơm.
Lúc này, điện thoại của Đường Hạo Tuấn đột nhiên vang lên.
Anh khẽ nhíu mày, cầm điện thoại nhìn, thấy màn hình hiển thị, không chút do dự nghe máy: “Giai Nhi.”
Nghe thấy cái tên này, hàng mi hơi run rẩy của Tống Vy cụp xuống, động tác nhai cũng dần dừng lại.
Tống Hải Dương nhận ra sự khác thường của cô, chớp chớp mắt, vừa định mở miệng quan tâm cô.
Thì Tống Vy đã giơ ngón tay lên, làm động tác im lặng với cậu bé và Tống Dĩnh Nhi, sau đó lại dùng một tay khác chỉ vào Đường Hạo Tuấn, nói với chúng, chú Đường đang nghe điện thoại, đừng nói chuyện.
Hai đứa nhỏ hiểu ra, ngoan ngoãn gật đầu, che miệng lại.
Khóe mắt Đường Hạo Tuấn liếc thấy động tác của ba người, ánh mắt thoáng qua ý cười: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Anh hỏi người đầu bên kia điện thoại.
Lâm Giai Nhi dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm tivi trên tường đối diện, rõ ràng là vẻ mặt vô cảm nhưng âm thanh phát ra lại rất yếu ớt: “Hạo Tuấn, hiện giờ tôi rất khó chịu, đầu rất đau, cậu có thể qua đây với tôi không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn ba mẹ con Tống Vy: “Xin lỗi, hiện giờ tôi không thể qua được.”