Anh cúi đầu nhìn cậu nhóc, hơi nhướn mày.
Anh nói cửa hôm nay sao lại mở một cách thoải mái như vậy, thì ra là bọn trẻ mở.
Theo Tống Hải Dương vào phòng, Đường Hạo Tuấn nhìn trái phải, không có nhìn thấy Tống Vy, chỉ nhìn thấy Tống Dĩnh Nhi ngồi trên thảm, hỏi: “Mẹ các cháu đâu?”
Tống Hải Dương chỉ về phía phòng tắm: “Mẹ đi tắm.”
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng nước truyền đến, ánh mắt không khỏi tối tăm.
“Chú Đường, chú tìm mẹ có việc sao?” Tống Hải Dương ngồi lại trên thảm.
Đường Hạo Tuấn để túi văn kiện trong tay xuống, ngồi xuống sô pha: “Có vài việc.”
“Vậy chú đợi một lát đi, mẹ rất nhanh sẽ đi ra.” Tống Hải Dương nói chuyện giống như ông cụ non.
Đường Hạo Tuấn không khỏi mỉm cười một tiếng: “Được.”
Đột nhiên, Tống Dĩnh Nhi bò dậy, đi tới trước mặt anh: “Chú Đường, Dĩnh Nhi có thể nhờ chú một chuyện không?”
Cô bé giơ ngón tay ngắn ngủn lên, giương mắt nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn bé, giọng nói cố gắng dịu dàng: “Cháu nói.”
“Ngày mai, chú có thể làm ba của cháu, đi tham gia cuộc họp phụ huynh của cháu không?” Hai tay của Tống Dĩnh Nhi túm chặt góc áo, nói với vẻ hơi xấu hổ.
Tống Hải Dương và Đường Hạo Tuấn đều sững ra.
Ngay cả Tống Vy vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm cũng kinh ngạc: “Dĩnh Nhi, con vừa rồi sao không nói với mẹ chuyện họp phụ huynh?”
Cô không màng đi hỏi Đường Hạo Tuấn sao lại đến đây, mặc đồ ngủ, tóc ướt đi tới, kéo Tống Dĩnh Nhi từ trước mặt Đường Hạo Tuấn đến bên cạnh mình.
Đường Hạo Tuấn ngửi được mùi hương từ trên người cô truyền đến, mắt hơi nheo lại, yết hầu cũng không khỏi chuyển động.
Tống Dĩnh Nhi cúi gằm cái đầu nhỏ: “Bởi vì ngày mai mẹ còn có cuộc thi, không có thời gian đi tham gia cuộc họp phụ huynh, cho nên con mới không nói.”
“Chẳng trách Dĩnh Nhi cả chặng đường đều có chút rầu rĩ không vui.” Tống Hải Dương sờ cằm gật gù.
Tống Vy há miệng, có hơi không nói thành lời.
Phải, cô ngày mai còn có thi đấu, căn bản không đi được.
Nhưng cuộc họp phụ huynh của con, cô cũng không thể không đi...
Nghĩ đến đây, Tống Vy có hơi rối rắm mà cắn môi, sau đó khuỵu người xuống, giữ gương mặt của cô bé: “Bảo bối, hay mà mẹ ngày mai không đi tham gia cuộc thi, cùng con đi...”
“Không được!” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời của cô, từ trên sô pha đứng dậy: “Ngày mai là bán kết, rất quan trọng, em không thể bỏ quyền, một khi bỏ quyền thì em không thể tham gia cuộc thi đấu quốc tế, đây là ước mơ của em, không phải sao? Cũng là bước đầu tiên để em nổi tiếng ở nước ngoài.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!