Tống Hải Dương cũng nhìn Tống Vy.
Ánh mắt của Tống Vy lóe lên, mỉm cười trả lời: “Mẹ không phải là sợ con đi muộn hay sao.”
“Nhưng thời gian còn sớm mà.” Tống Hải Dương nhìn đồng hồ trẻ con của mình, lập tức vạch trần lời nói dối của cô.
Mắt của Tống Vy nhìn sang chỗ khác: “Vậy chắc là mẹ nhìn nhầm rồi.”
Cô tóm lại không thể nói, cô không biết Đường Hạo Tuấn đã đi hay chưa.
Ngộ nhỡ chưa đi, động tĩnh cô đóng cửa bị anh nghe thấy, cô còn không chạy nhanh, anh mở cửa đi ra thì phải làm sao.
Thấy dáng vẻ chột dạ của Tống Vy, Tống Hải Dương bĩu môi: “Mẹ lại đang nói dối.”
“Mẹ, nói thật, nói dối không phải là thói quen tốt.” Tống Dĩnh Nhi chống eo, cũng bồi thêm một câu.
Tống Vy cúi người búng mũi của hai đứa trẻ: “Được rồi hai đứa, còn dạy dỗ cả mẹ.”
“Hừ.” Hai đứa trẻ đắc ý hất cằm.
Tống Vy dở khóc dở cười, không nhịn được mà nhéo mặt của bọn chúng.
Ting, thang máy đến rồi.
Sau khi cửa mở, Tống Vy kéo hai đứa trẻ đi ra, đi về phía bãi đỗ xe.
Vừa đi đến lối vào bãi đỗ xe, đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất lớn, là tiếng va chạm của hai xe với nhau.
Tống Vy không nhìn thấy là hai xe nào đâm nhau, cũng không muốn đi xem, đi thẳng đến chỗ đỗ xe của mình, tuy nhiên sau khi đi tới, cảnh tượng trước mắt khiến cả người cô sững ra.
Ngay cả hai đứa trẻ cũng không ngoại lệ.
“Mẹ, xe của chúng ta bị đâm rồi!” Tống Hải Dương chỉ vào xe của nhà mình, ngây ngốc nói.
Tống Vy sững sờ gật đầu: “Mẹ nhìn thấy rồi!”
Vừa rồi khi cô đi tới, còn đang nghĩ ai mới sáng ra đã xui xẻo như vậy, xe để ở bãi đỗ xe cũng bị đâm.
Bây giờ mới biết, xe bị đâm, vậy mà là của cô.
Bị đâm khá nghiêm trọng, cả cốp sau đều bị đâm móp vào, cảnh cáo của xe đang kêu không ngừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!