Tống Vy đối diện với sự quan tâm của hai đứa trẻ, trong lòng thấy ấm áp, lần nữa mỉm cười: “Mẹ không sao, chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, đừng lo lắng, đi chơi đi.”
Thấy dáng vẻ của Tống Vy, quả thật không giống xảy ra chuyện lớn, Tống Hải Dương yên tâm kéo Tống Dĩnh Nhi về phòng chơi đồ chơi.
Tống Vy nhìn bóng lưng nhảy nhót của hai đứa trẻ, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Bỏ đi, Đường Hạo Tuấn chuyển đến thì chuyển đến thôi.
Cùng lắm cô làm rõ thời gian anh ra ngoài và quay về, tránh đụng mặt anh là được rồi, tóm lại không thể vì cách xa anh mà chuyển nhà được.
Nghĩ vậy, Tống Vy đã lắc đầu thở dài, thay dép, đi vào bếp chuẩn bị nấu cơm tối.
Lúc ăn cơm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bụp bụp bụp, giống như đang đập tường, rất ồn, mãi không có dừng lại.
Đến gần mười giờ, ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng chuông cửa lại vang lên.
Là ai, trong lòng Tống Vy đã có đáp án.
Cô đứng dậy đi tới, mở bảng điều khiển, nhìn thấy bóng người hiện trên màn hình, đôi môi đỏ mấp máy: “Sếp Đường, muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?”
“Vừa rồi chung cư của tôi tiến hành một vài cải tạo, âm thanh ồn đến em rồi nhỉ?” Đường Hạo Tuấn biết cô đang nhìn bảng điều khiển, dịch một bước sang phải, để bản thân hoàn toàn lộ trước camera.
“Bình thường, bây giờ đã không ồn nữa rồi.” Tống Vy nhìn anh rồi đáp.
Đường Hạo Tuấn thấy cửa vẫn đóng chặt, liền biết cô không định mở cửa, ánh mắt u ám: “Em mở cửa, tôi có vài thứ cho em.”
“Thứ gì?” Tống Vy nghi hoặc nhíu mày, vẫn không có ý mở cửa.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Là quà nhận lỗi khi vừa rồi làm ồn đến em.”
Quà nhận lỗi?
Tống Vy điều chỉnh góc của camera, nhìn thấy tay phải của anh xách một chiếc hộp đóng gói tinh tế thì không khỏi sửng sốt nhướn mày: “Không cần đâu Sếp Đường, anh đã xin lỗi rồi, quà nhận lỗi cầm về đi, tôi phải đi ngủ rồi, ngủ ngon!”
Nói xong, cô xoay người quay lại phòng khách.
Ngoài cửa, Đường Hạo Tuấn nhìn thấy đèn đỏ trong camera đã không còn nhấp nháy thì biết cô đã tắt bản điều khiển rời đi rồi, gương mặt đẹp trai sa sầm lại.
Cô thật sự thực hiện ba chữ cách xa anh một cách triệt để, bây giờ ngay cả mặt cũng không cho anh nhìn thấy.
Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mắt một lúc với ánh mắt tối tăm, sau đó xoay người quay về chung cư.
Dì Vương nhìn thấy anh xách túi quay lại, động tác lau nhà khựng lại: “Cậu chủ, đồ còn chưa tặng sao?”