Một màn này, lập tức khiến Đường Hạo Tuấn đen mặt, chiếc bút máy trong tay cũng suýt bị anh bẻ gãy.
Nhất là khi nghe thấy người mẫu da đen mở miệng là bạn yêu, tôi yêu cô thì mặt mày càng thối, khí lạnh quanh người tỏa ra như kiểu không cần tiền.
Trình Hiệp ở đằng sau anh thấy vậy, đẩy kính, không nhịn được mà cười trộm.
Tổng giám đốc vậy mà ghen với cả phụ nữ!
Dường như nhận ra Trình Hiệp đang cười trộm, mắt của Đường Hạo Tuân nheo lại, tắt livestream đi.
Trình Hiệp bị dọa giật mình, vội vàng thu lại nét cười rồi hỏi: “Tổng giám đốc, anh không xem nữa sao?”
“Không xem nữa, đây không phải là chung kết, cô ấy cũng không lấy được hạng nhất, chỉ là vòng loại mười sáu lấy tám mà thôi, xem tiếp cũng không có ý nghĩa gì, đi thôi, đi họp!” Đường Hạo Tuấn cầm một tập văn kiện trên bàn, nhấc chân đi ra khỏi văn phòng.
“Được!” Trình Hiệp vội đi theo.
Hiện trường cuộc thi đấu, thư ký Vương tuyên bố thời gian chế tác kết thúc, tất cả các nhà thiết kế chuẩn bị cho người mẫu mặc thử.
Bên Tống Vy, không đợi cô giúp, người mẫu da đen đã nôn nóng ôm chiếc váy, tự mình đi vào phòng thay để thay rồi.
Tống Vy thấy vậy thì dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu, sau cũng đi vào phòng thay đồ, giúp người mẫu điều chỉnh chiếc váy, nếu có chỗ nào không ổn, có thể sửa luôn trên người.
Rất nhanh, catwalk bắt đầu, sân khấu vẫn là ở trong phòng hội nghị, may mà phòng hội nghị đủ dài, chuyển bàn ghế ra, trải thảm đỏ thì không khác một sàn catwalk chữ T cỡ nhỏ.
Phần catwalk là khâu quyết định kết quả của cuộc thi đấu, cũng là khâu được các khán giả mong đợi nhất trong livestream.
Số dự thi của Tống Vy là số 15, vì thế người mẫu sẽ là người ra sân thứ hai từ dưới lên, người thứ nhất là của Tống Huyền.
Các người mẫu đều đã xếp hàng ở hậu trường dựng tạm, đợi đến lượt thì đi ra, các nhà thiết kế không thể đi vào, đứng ở hai bên sàn chữ T quan sát là được, chính là để ngăn chặn một vài nhà thiết kế bởi vì đố kỵ, động tay động chân với tác phẩm của nhà thiết kế khác.
“Cô sợ sao?” Tống Huyền điều khiển xe lăn đi đến bên cạnh Tống Vy, đột nhiên nói một câu.
Tống Vy nghiêng đầu, hờ hững liếc nhìn cô ta: “Tôi tại sao phải sợ?”
“Bởi vì cô sẽ thua.” Tống Huyền hất cằm với vẻ chắc nịch.
Tống Vy nheo mắt: “Bây giờ người mẫu của chúng ta còn chưa ra sân thì cô đã chắc chắn tôi sẽ thua như vậy sao?”