Động tác vẽ bản thiết kế của Tống Vy rất nhanh, chỉ mất 7-8 phút ngắn ngủi, trên giấy đã có đường nét của bộ đồ, là một chiếc váy dài chạm đất, thân trên thiết kế khoét sâu hình chữ V, thêm tay áo phồng trong suốt, cổ tay in họa tiết hoa loa kèn.
Bên dưới là phần váy xòe, tà váy tuy lớn, nhưng không hề rườm rà nặng nề, ngược lại vừa nhìn là biết rất nhẹ nhàng phiêu dật, hơn nữa bắt đầu từ eo có điểm xuyết những bông hoa và lá lớn nhỏ, rõ ràng những chiếc váy khác đính nhiều hoa như vậy, nhìn trông đều sẽ khá là dung tục.
Nhưng chiếc váy dưới ngòi bút của Tống Vy, không những không dung tục, thậm chí còn rất có tiên khí.
Trình Hiệp nhìn, mắt cũng trợn lên, sau khi Tống Vy bắt đầu lên màu, anh ta lại càng kinh ngạc đến hít một ngụm khí lạnh: “Tổng giám đốc, tôi thật là bái phục nhà thiết kế Tống rồi, chiếc váy này của cô ấy, hoàn toàn có thể lấy danh ngạch đi tranh đoạt chức quán quân của cuộc thi, thậm chí đặt ở trong tuần lễ thời trang cao cấp, cũng là một điểm sáng.”
“Cậu nói không sai, có điều đây chỉ là suy nghĩ của chúng ta, theo chúng ta thấy chiếc váy này có khả năng là tác phẩm tuyệt nhất trong số các nhà thiết kế khác, có thể đặt trong tuần lễ thời trang cao cấp, có thể giành quán quân, nhưng đối với cô ấy mà nói, chiếc váy này chẳng qua chỉ là tác phẩm bình thường có thể thiết kế ra bất cứ lúc nào.” Đường Hạo Tuấn nghiêm túc nhìn Tống Vy với ánh mắt nóng bỏng, trong mắt tràn ngập vẻ tự hào đối với cô.
Trình Hiệp nghe thấy lời này, tấm tắc khen: “Vậy thiên phú của nhà thiết kế Tống, cũng quá đáng sợ rồi.”
Đường Hạo Tuấn nâng cằm, đối với điều này không hề phủ nhận.
Tống Vy lên màu xong, sau khi scan bản thiết kế vào máy tính thì đứng dậy để ma nơ canh trước bàn, sau đó trải ra mấy miếng vải, cầm kéo bắt đầu cắt.
Thời gian chế tác mà hiệp hội cho là năm tiếng, đối với một số nhà thiết kế chỉ giỏi vẽ bản thảo, không giỏi chế tác, khả năng có hơi gấp rút.
Nhưng đối với Tống Vy mà nói, hoàn toàn dư dả, mà điều này đều nhờ vào sư phụ Mercedes.
Trước kia Mercedes dạy cô thiết kế, cái đầu tiên dạy chính là phân biệt các loại vải, nhuộm màu vải, sau đó cắt, tạo mẫu, chế tác, đợi sau khi nhuẫn nhuyễn những công đoạn này, mới bắt đầu dạy cô thiết kế.
Tuy những cái này cô về sau ít làm rồi, nhưng cũng không có buông bỏ, vì thế tốc độ chế tác gần như nhanh như vẽ bản thiết kế, ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ thì đã cắt vải thành hình dáng mình mong muốn, ghim trên người ma nơ canh.
Những khán giả xem livestream nhìn đến đây, lại đem Tống Vy ra so sánh với những nhà thiết kế khác, ai thắng ai thua, trong lòng bọn họ đã có kết án.
“Vy thật giỏi!” Giang Hạ về đến bệnh viện thì thấy Kiều Phàm cũng đang xem livestream, nhìn thấy Tống Vy bỏ xa những nhà thiết kế khác ở đằng sau, phấn khích vỗ tay.
Kiều Phàm cũng hiếm khi cho cô ta sắc mặt tốt, gật đầu đáp một tiếng: “Phải, Vy đều luôn rất giỏi.”
Đây chính là người phụ nữ anh ta yêu, khi nghiêm túc, cả người tỏa ra ánh sáng chói lọi, là thứ mà người ở trong bóng tối như anh, muốn có nhất.