CHƯƠNG 25: TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU
“Là cô?” Đường Hạo Tuấn cũng nhìn thấy Tống Vy. Tống Vy xấu hổ gật đầu: “Là tôi” Cô không nghĩ tới, người bố mà con trai tìm đến vậy mà lại là Đường Hạo Tuấn.
“Mẹ, mẹ quen chú này sao?” Tống Hải Dương vừa nhìn Tống Vy, vừa nhìn Đường Hạo Tuấn, tò mò hỏi.
Tống Dĩnh Nhi cũng chăm chú nhìn Đường Hạo Tuấn, giống như phát hiện ra một báo vật gì đó, chỉ vào anh kinh ngạc nói: “Mẹ, chú kia giống anh trai quá đi mất.”
“Đừng làm loạn” Tống Vy vội vàng vỗ vào tay Tống Dĩnh Nhi: “Xin lỗi Đường tổng, bọn nhỏ không hiểu chuyện”
Đường Hạo Tuấn cũng không có so đo tính toán về hành vi chỉ tay vào người anh của cô nhóc, điều anh để ý là hai đứa bé này vừa rồi gọi Tống Vy là mẹ.
“Cô là mẹ của bọn chúng sao?”
“Đúng vậy” Tống Vy nhẹ nhàng xoa tóc con gái. Đường Hạo Tuấn bạc môi mím chặt. Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, mẹ của hai đứa bé này, cư nhiên lại là cô! “Cô kết hôn rồi sao?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi. Tống Vy mí mắt rũ xuống, có chút chột dạ ừ một tiếng: “Đúng vậy.” Kỳ thực cô cũng không muốn nói dối nhưng cô không còn cách nào khác.
Bất luận là ở trong nước hay ở nước ngoài, chưa lập gia đình mà đã có con, trước sau vẫn là chuyện rất mất thể diện. Vì không để cho người ta lên án chỉ trích, không để người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn hai đứa bé, cho nên mỗi lần có người hỏi cô về vấn đề này cô chỉ đành nói mình đã kết hôn rồi. Nghe thấy câu trả lời của Tống Vy, sắc mặt Đường Hạo Tuần trầm xuống, không hiểu tại sao, trong lòng có cảm giác không thoải mái. Nhưng mà còn không đợi cho anh hiểu rõ tại sao lại có loại cảm giác như vậy thì Tống Hải Dương đang kéo tay anh đột nhiên mở miệng: “Mẹ ơi, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta dẫn chú ấy qua đó đi, nhanh chóng kết thúc trò chơi giành lấy phần thưởng Tống Dĩnh Nhi cũng vỗ tay thúc giục: “Mẹ ơi, nhanh lên nhanh lên, con muốn con gấu nhỏ”
“Đợi một chút” Tống Vy làm động tác tạm ngừng, sau đó nhìn Đường Hạo Tuấn nói: “Đường tổng, rất xin lỗi anh, bọn trẻ nhà tôi đã dẫn anh qua đây, là như vậy, vừa rồi chúng tôi.”
“Tôi biết rồi, Hải Dương đã nói với tôi rồi” Đường Hạo Tuần ngắt lời cô. Tổng Hải Dương ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Đường Hạo Tuấn. Kỳ quái! Sao chú lại biết tên cậu bé chứ? Tống Vy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là lúc con trai tìm đến Đường Hạo Tuấn thì đã tự mình giới thiệu rồi.
“Nếu như anh đã biết rồi, vậy tôi cũng không giấu diếm anh nữa, thực ra chuyện là bọn trẻ tự ý làm chủ, tôi cũng không nghĩ tới chuyện tìm ba cho chúng tham gia trò chơi”
“Cho nên không cần tôi giúp đỡ nữa sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
“Đúng vậy” Tống Vy gật đầu.
Thực ra nếu tìm một người đàn ông khác tạm thời giả mạo là ba của hai đứa trẻ cũng không sao dù sao cũng chỉ là chơi một trò chơi mà thôi.
Nhưng là anh thì không được! Ngoại trừ việc anh là cấp trên của cô ra thì anh còn là chồng chưa cưới của Tống Huyền, ngoại trừ lúc làm việc ra thì cô không muốn tiếp xúc riêng với anh, lỡ như có một ngày nào đó bị Tống Huyền biết được, chắc chắn sẽ tìm cô gây chuyện, mặc dù cô không sợ nhưng cô ngại phiền lắm.
“Được, vậy tôi.”
“Mẹ” Đường Hạo Tuấn còn chưa nói xong, Tống Hải Dương đã vội vàng mở miệng: “Mẹ không để cho chú cùng tham gia trò chơi, vậy con gấu bông của Dĩnh Nhi thì phải làm sao chứ?”
“Mẹ ơi, con muốn gấu bông” Tống Dĩnh Nhi có chút nôn nóng nói. Tống Vy thương lượng nói: “Mẹ mua cho con một con nhé?”
“Không cần, Dĩnh Nhi không muốn mua đâu, Dĩnh Nhi muốn con kia” Tống Dĩnh Nhi mặc kệ. Tống Vy cắn môi: “Nhưng mà..”
“Mẹ là kẻ lừa đảo!” Tống Dĩnh Nhi hốc mắt đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng không vui vểnh lên: “Rõ ràng mẹ đã đồng ý rồi, muốn tặng con gấu bông cho Dĩnh Nhi, bây giờ mẹ lại nuốt lời, mẹ quá đáng lắm”
Dứt lời cô bé xoay người, cất bước chạy tới chỗ của Đường Hạo Tuấn, kéo lấy hai bàn tay lớn của Đường Hạo Tuấn lung lay: “Chú ơi, chú giúp Dĩnh Nhi được không, Dĩnh Nhi thực sự rất muốn con gấu bông kia.”
Nhìn thấy dáng vẻ cô nhóc muốn khóc mà không dám khóc, trong lòng Đường Hạo Tuấn không hiểu sao mềm nhũn: “Được thôi, nhưng mẹ cháu phải đồng ý mới được”
“Mẹ ơi..” Tống Dĩnh Nhi nhìn về phía Tống Vy.
Tống Hải Dương vẫn luôn thương em gái của mình, cũng không muốn em ấy thất vọng, cũng gọi Tống Vy một tiếng.
Vốn dĩ Tống Vy cũng rất hổ thẹn với con gái mà bây giờ cả con trai và con gái đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ vọng như vậy, cô thở sâu một hơi, thỏa hiệp vậy.
“Vậy thì làm phiền anh quá, Đường tổng” Tống Vy ngượng ngùng mỉm cười với Đường Hạo Tuấn. Thôi bỏ đi. Chỉ lần này thôi. Lần sau cô sẽ cách anh xa một chút.
“Không phiền phức gì đâu, chỉ là giúp đỡ một chút thôi mà” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt trả lời một câu.
Tống Dĩnh Nhi biết Tống Vy đồng ý rồi, nhất thời rất vui vẻ, kéo tay Đường Hạo Tuấn đi về khu trò chơi, chỉ sợ chậm một chút Tống Vy sẽ đổi ý.
Tống Vy sao có thể không biết suy nghĩ của con gái chứ, bật cười lắc đầu, dắt tay Tổng Hải Dương đi phía sau.
Nhìn bóng lưng của con gái và Đường Hạo Tuấn, ánh mắt Tống Vy có chút hoảng hốt. Nhìn qua một lớn một nhỏ thật giống như một cặp bố con.
“Hải Dương, con tìm được chú Đường ở đâu thế?” Tống Vy hỏi.
“Tầng trên ạ” Tống Hải Dương chỉ tầng trên nói.
Tống Vy ngẩng đầu nhìn nhìn thoáng qua: “Như vậy sao, lần sau không được làm như vậy nữa biết chứ? Sẽ quấy nhiễu đến người ta cũng sẽ khiến mẹ rất khó xử!
“Con biết rồi mẹ yên tâm đi, lần sau sẽ không như vậy nữa ạ? Tổng Hải Dương vỗ vỗ vào ngực nhỏ của mình đảm bảo.
Tống Vy mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của con trai: “Mẹ tin tưởng con mà.” Đang nói chuyện thì đã đến khu trò chơi rồi. Người đàn ông trung niên ở phía trước cầm hai sợi dây thừng đi qua, phân biệt rồi đưa cho Tống Vy và Tống Hải Dương.
Tổng Hải Dương nhận lấy dây thừng, khom lưng buộc vào chân mình và chân Tống Dĩnh Nhi. Sau đó hai anh em nóng lòng muốn trò chơi bắt đầu.
phía bên kia, Tống Vy cầm lấy dây thừng, nhìn khoảng cách giữa cô và Đường Hạo Tuấn, trong lòng rối rắm không biết bắt đầu từ đâu.
Anh đứng xa như vậy, cô làm sao buộc được chứ! Không biết phải làm sao xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng Tống Vy đánh liều dựa gần vào người Đường Hạo Tuấn: “Đường tổng, tôi muốn trói chân lại, nếu như anh cảm thấy khó chịu nhất định phải nói cho tôi biết
đấy”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng. Tống Vy cúi người bắt đầu buộc dây thừng. Sau khi buộc xong, cô phủi tay đứng lên: “Đường tổng, anh di chuyển một chút xem có chật hay không?” Cô sợ buộc lỏng dễ bị rơi ra nên buộc hơi chặt một chút. Nhưng mà lời nói của cô rơi vào tai của Đường Hạo Tuấn lại có vài phần ý vị. Di chuyển một chút, chật hay không? Cô không biết lúc cô nói những lời này rất dễ khiến người khác hiểu lầm sao?
Đường Hạo Tuấn có chút khô nóng kéo kéo cà vạt, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Có thể, cứ như vậy đi.”
Lúc này người đàn ông trung niên đứng trên bục trọng tài cầm súng thi đấu: “Bây giờ đội của bé con và đội của ba mẹ đã chuẩn bị xong rồi, vậy bây giờ tôi đếm đến ba, sau ba tiếng thì bắt đầu chạy, nếu đội ba mẹ thua thì sẽ có hình phạt nhé”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!