“Ồ.” Tống Dĩnh Nhi chu miệng đáp lại, không nói gì nữa.
Tống Vy không để ý tới hai đứa nhỏ, mà là đang suy nghĩ những gì Đường Hạo Tuấn vừa nói.
Nghe anh nói Lâm Giai Nhi không có nhắm vào giác mạc của cô, trái tim thắt lại của cô quả thực đã thở phào, nhưng nghĩ đến bộ dáng điên cuồng lúc đó của Lâm Giai Nhi, cô vẫn không thể hoàn toàn yên tâm, khuôn mặt nhỏ vẫn đen sầm: “Làm sao Sếp Đường chắc chắn rằng cô Lâm thực sự không nhìn trúng giác mạc của tôi?”
Đường Hạo Tuấn đút một tay vào túi: “Bởi vì giác mạc mà Giai Nhi nhìn trúng, là của một người sắp chết.”
“Người sắp chết?” Hai mắt Tống Vy khẽ mở to.
Đường Hạo Tuấn nói: “Bản thân Giai Nhi đã nói rằng tuổi thọ của người đó có thể chỉ còn hai hoặc ba tháng này thôi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tống Vy từ từ khôi phục như cũ, trái tim đang thấp thỏm cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.
Tuổi thọ hai hoặc ba tháng, đó hẳn là một người bệnh nặng.
Có vẻ như họ đã thực sự hiểu lầm.
Nghĩ tới đó, Tống Vy cúi đầu, vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi Sếp Đường, tôi hiểu lầm cô Lâm rồi.”
“Không có gì đâu, phản ứng của Giai Nhi lúc đó quả thực rất dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, tôi cũng vậy.” Ánh mắt Đường Hạo Tuấn rơi trên người cô, bày tỏ cô không cần xin lỗi.
Tống Vy ngẩng đầu lên: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy chúng ta không nhắc đến nữa, Sếp Đường, đi trước đây.”
Nói xong cô nắm tay hai đứa nhỏ bước vào thang máy.
Đường Hạo Tuấn cũng đi theo vào.
Thấy vậy, Tống Vy cau mày.
Dư quang của Đường Hạo Tuấn rơi vào trên mặt cô, làm sao không biết cô đang suy nghĩ gì cho được, ánh mắt trùng xuống, mở miệng nói: “Tôi cũng muốn xuống lầu.”
Ngụ ý là, không lẽ cô còn định đuổi một người cũng đang phải xuống lầu đi ra ngoài ư?
Tống Vy nghe ra được, và tất nhiên cô sẽ không làm vậy, nhưng cô có thể giả vờ coi như anh không tồn tại.
Thế là Tống Vy nắm lấy tay của hai đứa nhỏ, cố ý cách xa Đường Hạo Tuấn một chút, sau đó nhìn về phía thang máy hiển thị, trực tiếp ngó lơ Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng biết chuyện này, trong lòng cũng rất không vui, anh muốn thú nhận với cô rằng trong lòng anh cũng có cô, cô không cần làm như vậy.
Nhưng không được, kẻ muốn giết cô vẫn chưa được tìm ra.
Nếu anh tỏ rõ tấm lòng thì cô và hai đứa trẻ sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng híp mắt, bàn tay trong túi, cũng siết chặt lại.
Hai người đều không lên tiếng, thang máy rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhàn nhạt, bầu không khí đè nén cũng khiến hai đứa nhỏ căng thẳng theo.
Mãi đến khi thang máy vang lên một tiếng, cửa mở, Tống Vy dắt hai đứa nhỏ bước ra ngoài, hai đứa nhỏ lúc này mới được thở ra thoải mái.
“Làm sao vậy?” Tống Vy nhìn phản ứng của hai đứa nhỏ, có chút khóc không được cười cũng không xong.