Mà quan hệ một đêm xảy ra giữa anh và cô kia, thế mà trong toàn bộ quá trình đó cô lại say rượu cái gì cũng không nhìn thấy, giống như cô đã đánh mất ba trăm tỉ.
Tống Vy cắn môi, hơi tiếc nuối thở dài.
"Em đang nhìn cái gì thế?" Đường Hạo Tuấn đã lau tóc xong, quay đầu lại, ánh mắt u ám nhìn cô.
Tống Vy ưỡn lưng một cái, liên tục khoát tay: "Không có... Không nhìn cái gì hết?"
"Thật không?" Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Tống Vy đảo mắt nhìn sang chỗ khác, liên tục không ngừng gật đầu: "Thật!"
Cô không thèm nói cho anh biết, cô đang hình dung ra dáng người của anh đâu.
"Là như vậy à." Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, thu ánh mắt lại không nhìn cô nữa, giống như đã tin cô.
Tống Vy đặt tay lên ngực, khẽ thở phào một cái.
Đường Hạo Tuấn liếc mắt thấy được dáng vẻ nhẹ nhõm của cô, khóe môi anh hơi cong lên một độ cong nhỏ.
Lúc anh lau tóc, anh biết là cô đang nhìn anh.
Ánh mắt sáng rực kia của cô, muốn không để ý cũng khó.
Đường Hạo Tuấn không định vạch trần chuyện Tống Vy nhìn trộm mình, nhét áo khoác vào trên ghế ngồi.
Một góc áo khoác lướt qua mu bàn tay Tống Vy, cô nhìn áo khoác nhăn nhăn nhúm nhúm, hơi đau lòng nhăn đôi mi thanh tú lại: "Thật là đáng tiếc, bộ quần áo này bị nước mưa làm hỏng rồi, không thể mặc lại được nữa."
Làm một chuyên gia thiết kế thời trang, nhìn thấy một tác phẩm xuất sắc bị phá hủy, không thể nói là không đau lòng.
"Không mặc được thì bỏ đi." Đường Hạo Tuấn sửa sang lại đầu tóc, không thèm để ý trả lời một câu.
Tống Vy gấp chiếc áo lại: "Tôi đền cho anh một bộ mới nhé?"
"Đền cho tôi?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy ừ một tiếng, khẽ gật đầu: "Nói gì thì chiếc áo khoác này cũng đã giúp tôi tránh mưa."
"Nếu em đã muốn đền, vậy thì cứ đền đi." Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô.
Tống Vy cắn môi: "Chỉ có điều bộ đồ tôi đền cho anh chắc chắn sẽ không quý báu được như bộ đồ này của anh, quần áo của anh đều được thiết kế và làm thủ công bởi các nhà thiết kế nổi tiếng, cho nên..."
"Vậy em cũng làm thủ công theo thiết kế riêng không được sao?" Đường Hạo Tuấn chống khuỷu tay lên cửa xe, hời hợt nói.
Tống Vy chỉ vào mình: "Đường tổng, anh nói là, để chính tôi làm một bộ cho anh?"
"Ừm." Đường Hạo Tuấn khẽ vuốt cằm.
Tống Vy buông nắm tay xuống: "Được thì được, nhưng giá trị vẫn không thể so sánh được..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!