Chương 117
Dưới tầng một, Tống Vy dừng lại cười nói với Lưu Mộng, lúc ngẩng đầu nhìn lên lan can tầng hai, thấy ở đó không có bóng người nào thì không khỏi nghi ngờ.
“Sao vậy con?” Lưu Mộng nhận ra sự khác thường của cô nên nhìn theo, cũng không thấy gì.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, vừa rồi con tự nhiên có cảm giác như có ai đó đang nhìn con, đại khái là do con bị ảo giác thôi.”
“Con chắc hẳn sẽ không cảm giác sai đâu.” Lưu Mộng chỉnh lại tóc cho Tống Vy.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Mẹ nhìn thấy à?”
“Không, nhưng con gái mẹ đẹp như vậy, không ai nhìn mới lạ đấy.” Lưu Mộng vừa cười vừa nói.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, con thử đồ xong chưa?” Lưu Mộng mở cửa phòng thử đồ ra xem.
Tống Vy gật đầu: “Con thử xong rồi.”
“Vậy gói hết đi.” Lưu Mộng vung tay lên, nói vô cùng khí phách.
Tống Vy vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, nhiều quần áo như vậy, mẹ mua hết ít nhất cũng phải trên sáu con số đấy. Hơn nữa bản thân con là nhà thiết kế đã nhiều quần áo rồi, căn bản không cần phải mua nhiều như vậy.”
“Cũng đúng.” Lưu Mộng xoa cằm, cảm thấy có lý.
Tống Vy chọn hai ba món trong đó: “Chỉ mua mấy cái này là được rồi.”
“Được rồi, cứ theo con bé nói đi.” Lưu Mộng cười nói với nhân viên bán hàng.
Rất nhanh, hai mẹ con mua xong quần áo, rời khỏi cửa hàng quần áo, cuối cùng tới nơi khác trong trung tâm thương mại đi dạo rồi mới lái xe về nhà.
Lúc bọn họ trở lại căn hộ cũng chỉ mới hai giờ chiều, còn hai giờ nữa mới tới giờ đón trẻ.
Tống Vy thả túi xuống, đấm vai đi về phía phòng bếp và cầm ấm nước đi ra, chuẩn bị pha trà.
Lúc này, điện thoại cô để ở trong túi đổ chuông.
Tống Vy vội vàng đặt ấm nước xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem tên người gọi trên màn hình điện thoại. Đó là số lạ ở địa phương. Cô ngập ngừng mấy giây vẫn nghe.
“Chào cô, cô là Tống Vy đúng không?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ lịch sự dịu dàng.
Tống Vy khẽ gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi cô là?”
“Tôi là cửa hàng trưởng của Wanika.” Giọng nữ kia trả lời.
Tống Vy nhướng mày.
Wanika, đó không phải là cửa hàng quần áo mà cô và mẹ vừa tới sao?
“Xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Tống Vy ngồi xuống sofa, kẹp điện thoại vào vai để rảnh tay rót cho mình cốc nước.
Cửa hàng trưởng mỉm cười trả lời: “Là thế này, hôm nay là ngày tổ chức hoạt động của Wanika, cô là vị khách được rút thăm trúng giải nhất trong cửa hàng chúng tôi, chúc mừng cô.”
“Hả?” Tống Vy nghe trúng thưởng lại không hề cao hứng, trái lại còn rất nghi ngờ, đôi mi thanh tú cũng nhíu chặt: “Giải nhất à? Nhưng khi tôi ở trong cửa hàng các cô, đâu thấy cửa hàng các cô có tổ chức hoạt động gì, tôi cũng chưa từng rút thưởng gì cả.”
Người này sẽ không phải là lừa đảo chứ?
Cửa hàng trưởng thấy Tống Vy hỏi vậy thì quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
Cái cằm tinh tế của người đàn ông khẽ hất lên, cửa hàng trưởng hiểu ý gật đầu, lại tiếp tục cười nói: “Là thế này. Chúng tôi thực hiện hoạt động kín, về phần rút thưởng cũng không phải khách tự mình rút mà do chúng tôi rút thay.”