CHƯƠNG 102: ÔNG CỤ ĐƯỜNG MẤT
“Không phải khách, là mẹ tôi.” Tống Vy mỉm cười nói.
Trình Hiệp đại thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt!”
“Hả?” Tống Vy không rõ cho nên nhìn anh ta: “Thư kí Trình, sao anh vui thế?”
“Có không?” Trình Hiệp đảo mắt, giả vờ ngây ngốc: “Không có đâu, nhà thiết kế Tống nhìn lầm rồi, tôi đi về trước, hẹn gặp lại!”
Nói xong, anh ta cầm danh thiếp xoay người, vào chung cư đối diện.
Sau khi đóng cửa, Trình Hiệp khẽ thở dài, nhìn danh thiếp trên tay, bất đắc dĩ cười khổ.
Sau khi nhà thiết kế Tống rời khỏi tiệc, mặt Tổng giám đốc vẫn đen, đừng tưởng rằng anh ta không biết, Tổng Giám đốc để ý người mà nhà thiết kế Tống muốn đón, nếu không chạy tới nơi này làm gì?
Hết cách, vì Tổng giám đốc, anh ta đành phải mặt dày đi gõ cửa nhà của nhà thiết kế Tống. Tin rằng lần này biết nhà thiết kế Tống không đón đàn ông, mà là mẹ ruột, không khí hẳn sẽ không lạnh đâu nhỉ?
Suy nghĩ, Trình Hiệp nhéo danh thiếp một cái, nhấc chân đi tới phòng làm việc.
“Tổng giám đốc.” Trình Hiệp ngoài cửa gọi một tiếng.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Cậu đã làm gì?”
“Khụ, không phải tủ của anh không mở được sao, tôi tới nhà của nhà thiết kế Tống ở đối diện xin danh thiếp bên sửa chữa.”
Trình Hiệp đưa danh thiếp trong tay cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn không nhận, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Trình Hiệp ho nhẹ hai tiếng: “Tổng giám đốc, mẹ của nhà thiết kế Tống, dưỡng da tốt thật.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn sống lưng hơi thẳng.
Mắt Trình Hiệp sau tròng kính vẽ lên nụ cười, lại nói: “Mẹ của nhà thiết kế Tống ạ!”
“Cậu nói, là người đến nhà cô ấy, là mẹ cô ấy?” Đường Hạo Tuấn vuốt ve bút thép, áp suất quanh người giảm hẳn.
Trình Hiệp trong lòng khinh bỉ, trên mặt gật đầu: “Không sai.”
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng: “Cậu nói cho tôi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ muốn chia sẻ một chút việc tôi thấy.” Trình Hiệp cười nói.
Làm gì? Còn không phải vì để anh vui!
“Được rồi, để danh thiếp xuống đi, việc tôi bảo cậu điều tra có kết quả chưa?” Đường Hạo Tuấn vứt bỏ bút, ngón tay để chéo trên bàn làm việc, trầm giọng hỏi.
Trình Hiệp sau khi buông danh thiếp, nghiêm nghị đứng lên: “Không có kết quả, nhưng có thể chắc chắn, không phải Đường Hạo Minh làm.”
Đường Hạo Tuấn chỉ tay lên bàn: “Nếu không phải cậu ta, vậy thì kiểm tra mấy nhà có thù oán với công ty nhà họ Đường!”
“Dạ!” Trình Hiệp đáp một tiếng.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Đi thôi, trở về biệt thự.”
“Tổng giám đốc, tối nay không ở đây ạ?” Trình Hiệp nhướng mày hỏi.
Đường Hạo Tuấn ánh mắt lóe lên một cái, ừ một tiếng.
Anh đã quyết định, Trình Hiệp cũng không nói thêm gì nữa, đi theo sau lưng anh ra khỏi phòng, đi tới cửa chung cư.
Mới vừa mở cửa ra, đúng lúc cửa đối diện cũng mở ra, Lưu Mộng xách túi rác từ bên trong đi ra, lúc thấy Đường Hạo Tuấn, không khỏi ngẩn người một chút: “Cậu… Cậu là tên nhóc họ Đường đó?”
Cô mờ mịt chỉ Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Chào bác gái!”
Trình Hiệp ở sau lưng anh cười trộm.
Đây là lần đầu nghe có người gọi Tổng Giám đốc là ‘Tên nhóc đó’ đâu.
Cười cười, Trình Hiệp đột nhiên cảm giác chỗ nào không đúng, gió hơi lạnh, giương mắt nhìn một cái, đối mắt với ánh mắt lạnh như băng của Đường Hạo Tuấn, nhất thời run lập cập, vội vàng thu lại nụ cười.
Đường Hạo Tuấn lúc này mới bỏ qua cho anh ta, thu hồi ánh mắt.
Một màn này, Lưu Mộng thu trong mắt.
Lưu Mộng không khỏi tức cười che môi: “Đúng rồi, cháu tên Hạo Tuấn đúng không?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vâng.”
“Vậy tôi gọi cháu là Hạo Tuấn được chứ?” Lưu Mộng dịu dàng hỏi.
Đường Hạo Tuấn hơi nhấc cằm: “Được ạ.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lưu Mộng vỗ tay, sau đó nghĩ tới cái gì, tự giới thiệu mình: “Hạo Tuấn, chắc cháu không biết tôi, tôi là…”
“Cháu biết, mẹ của Tống Vy, cũng là con gái ông nội nhận nuôi lúc còn sống.” Đường Hạo Tuấn cắt lời bà.
Lưu Mộng cười gật đầu: “Không sai, hóa ra cháu biết, vậy cháu có biết năm đó ông nội cháu quyết định hôn ước của cháu với Vy Vy không?”
“Biết, nhưng thật xin lỗi, cháu và cô ấy đã không thể nào.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt lạnh nhạt nói.
Trình Hiệp có chút bất bình thay anh: “Tổng Giám đốc hôn ước này anh vốn không sai, sai rõ ràng là nhà thiết kế Tống sai, anh nói xin lỗi làm gì?”
“Được rồi, im miệng!” Đường Hạo Tuấn cau mày mắng.
Trình Hiệp im lặng, không nói.
Lưu Mộng nghe hai người nói chuyện, nụ cười trên mặt nhạt nhiều: “Hạo Tuấn, có phải cháu không thích hôn ước mà ông nội cháu với tôi đưa ra không.”
Nếu không, tại sao nói con gái của bà sai?
Đường Hạo Tuấn cong môi không trả lời.
Ban đầu anh đã xác định mình không thích hôn ước bị ép.
Nhưng không thích cũng không phản bác, bởi vì trong mắt anh thì cưới ai cũng thế.
Thấy Đường Hạo Tuấn không nói lời nào, ánh mắt Lưu Mộng ảm đạm, mặt đầy vẻ áy náy: “Thật xin lỗi Hạo Tuấn, năm đó tôi và ông nội cháu không cân nhắc nhiều như vậy, thật ra thì ban đầu tôi cũng không có ý định để cháu và Vy Vy cưới nhau, nhưng ông nội cháu nói chỉ cần quyết định hôn sự cho cháu, là có thể an tâm rời đi, đi xuống gặp ba mẹ cháu, cho nên tôi mới…”
“Bác gái, có phải bác không biết ông nội cháu mất thế nào không?” Đường Hạo Tuấn đột nhiên lớn tiếng cắt lời ba, khuôn mặt trước sau như một vẫn tỉnh táo đã có thêm vẻ gấp gáp.
“Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai thế?” Tiếng Tống Vy truyền tới âm từ sau lưng Lưu Mộng.
Ngay sau đó, cô đạp dép đi tới, thấy Đường Hạo Tuấn, bất ngờ mở to mắt: “Tổng giám đốc Đường!”
Đường Hạo Tuấn không để ý đến cô, con mắt chăm chú nhìn Lưu Mộng.
Tống Vy không biết xảy ra chuyện gì, cũng nhìn về phía Lưu Mộng.
Lưu Mộng trầm mặc mấy giây, đột nhiên thở dài:”Tôi biết.”
“Vậy bác mau nói cho cháu!” Đường Hạo Tuấn nắm chặt hai tay.
Ông nội chết, vẫn là tâm bệnh của anh.
Năm đó bác sĩ gia đình nói thân thể ông nội rất khỏe mạnh, ít nhất còn có thể sống thêm mười mấy năm.
Nhưng bảy năm trước một ngày ông nội đột nhiên qua đời, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, cho nên bảy năm qua cho tới bây giờ anh không ngừng điều tra, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
“Ông nội cháu là tự sát!” Lưu Mộng giương mắt nhìn Đường Hạo Tuấn, nói ra sự thật sau cái chết của ông Đường.
Tống Vy kinh ngạc che miệng lại.
Trình Hiệp cũng bất ngờ trợn to hai mắt.
Chỉ có Đường Hạo Tuấn cắn chặt răng ngồi xuống, không muốn tin sự thật này: “Chuyện này không thể nào!”
Ông nội sai lại tự sát chứ?
Ông có lý do gì để tự sát!
“Đây là thật, bởi vì chính miệng ông nội cháu nói với tôi.” Lưu Mộng vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Đường Hạo Tuấn môi mỏng giật giật, giọng có chút khàn khàn: “Vậy bác cho cháu biết, sao ông ấy lại tự sát?”
“Nguyên nhân cụ thể tôi không biết, nhưng trước ngày ông nội cháu qua đời một ngày, tôi đã gặp ông, ông ấy nói ông ấy sống thêm một ngày, lại bị hối hận và áy náy trong lòng đè tới mức không thở nổi, hôm nay quyết định hôn sự cho cháu, ông ấy cũng có thể tạ tội với ba mẹ cháu ở dưới.” Lưu Mộng vỗ vai Đường Hạo Tuấn một cái.