Còn ở phòng cấp cứu, Phụng cũng đã tỉnh lại rồi, phát hiện mình đang ở bệnh viện. Ủa tại sao cô lại nằm đây?
- Cháu tỉnh rồi.
- Dạ bác sĩ ơi, cháu… dạ bệnh tim của cháu…
- Bệnh tim của cháu vẫn đang điều trị bằng thuốc đúng không?
- Dạ vâng ạ bác sĩ. Bác sĩ ơi, nếu cháu phẫu thuật thì có phải uống thuốc mỗi ngày hay không ạ?
Bác sĩ đa khoa nói rằng đã phẫu thuật tim, phẫu thuật để ghép tim vào người cô ấy thì phải uống thuốc để thải ghép, không chỉ là uống 1 thời gian ngắn đâu mà sẽ phải uống thuốc suốt hết quãng đời còn lại.
- Vậy là… vậy là cháu sẽ không có cơ hội được làm mẹ ạ?
- Điều này thì bác không thể nói trước được bởi có nhiều người bị tim bẩm sinh họ vẫn lấy chồng và sinh con. Tuỳ thuộc vào tình trạng bệnh tật, có người không cầm phải phẫu thuật cũng có thể sống được lâu cháu à.
- Dạ cháu cảm ơm bác sĩ ạ.
1 tiếng sau tức hơn 3h 1 chút, người nhà bệnh nhân đưa cô lên cáng và ra xe cứu thương để chuyển về bệnh viện Bạch Mai. Long ngồi cùng xe cứu thương với cô còn 2 bà mẹ thì mỗi người ngồi 1 chiếc xe xịn xò con bò.
- Phụng à. Anh xin lỗi em. Anh hứa anh sẽ không làm chuyện đó nữa đâu. Anh sẽ làm theo chỉ dẫn của bác sĩ. Đừng giận anh nữa mà Phụng.
- Em không giận anh đâu. Anh ngủ 1 chút đi, sắp sửa đi học rồi đấy.
- Kệ. Anh có thể xin nghỉ hôm nay. Anh có đi học cũng học không vào.
- Tuỳ anh.
2 từ “Tuỳ anh”, nó tuy ngắn ngủi nhưng lại gây sát thương khá lớn đánh vào tâm lý của Long. Cô lạnh nhạt với Long rồi, còn Long, cậu cũng không có cố ý làm Phụng đau đớn mà.
Đường Hà Nội vắng tanh vắng ngắt, nếu có thì chỉ có những chiếc xe thồ hàng hoá, rau củ quả để mở chợ mà thôi. Xe cứu thương cùng chiếc roll royce và maybach s class tới bệnh viện Bạch Mai, y tá của 2 bên bệnh viện cùng Long và 2 bà mẹ theo xe giường bệnh của cô đi vào tới cửa phòng cấp cứu.
- Con biết tội của con chưa hả Long?
- Dạ con biết tội con nặng lắm. Nhưng…
- Nhưng cái gì? Đi về nhà ngủ rồi còn đi học.
- Con sẽ nghỉ buổi hôm nay ở đây chăm phượng hoàng. Mẹ có đánh con con cũng chịu nữa.
- Cái thằng này. Thôi được rồi, mẹ sẽ xin con nghỉ buổi nay. Nhưng con phải nói rõ cho mẹ biết điều gì làm con hành con bé Phụng tới mức nhập viện.
Bà Vui mẹ ông Tuấn sau khi đập đầu vào bờ tường tôi vôi và ngất đi đó các bạn, bà ta cũng đã tỉnh lại, không có chết. Nhìn ông Đoàn chồng mình đang ngủ gục ở ghế mà bà thấy tội quá, ước gì bà đập 1 cú đó rồi chết, có lẽ chồng con bà sẽ không khổ nữa. Đưa tay sờ lên trán mình, phát hiện đầu bà đang cuốn băng gạc.
- Bà tỉnh rồi à?
- Sao… ông không để tôi chết đi. Tôi sống… chỉ làm khổ ông và 2 đứa nó.
- Bà tưởng bà chết là hết, là sẽ thoát nợ sao? Bà tưởng bà chết rồi bọn nó sẽ không tìm bà nữa à? Sau chuyện này bà đi về Hải Phòng với tôi, bán đất đi để mà trả nợ.
Ông Tuấn đi mua chút đồ ăn cho bố mẹ mình ở dưới canteen bệnh viện, hôm nay là ngày 31/7 rồi, ông có hứa với Minh Huy sẽ đi cùng cậu với bà Thảnh tới dự sinh nhật của Long mà, cho nên ông nói với bố mình rằng hãy ở đây chăm mẹ, ông đi có công chuyện, tới mùng 2 ông sẽ về đây rồi đưa bố mẹ về quê tìm người bán đất.
- Tuấn. Mẹ xin lỗi con. Mẹ có lỗi với chính con trai và con dâu của mình, mẹ đã làm khổ các con rồi. Cháu gái của mẹ…
- Con vẫn chưa gặp được trực tiếp con bé. Bệnh tình của nó vẫn đang kiểm soát bằng thuốc.
- Con có gặp mẹ con con bé, chuyển lời xin lỗi của mẹ tới mẹ con nó.
- Con sẽ chuyển lời. Bố mẹ ăn chút bánh đi ạ.
Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân
Bà Duyên sau khi nghe con trai mình kể lại thì vừa bực lại vừa buồn cười, mới tí tuổi đầu đã ghen tuông với 1 người còn kém mình 2 tuổi, trẻ con quá mà. Bác sĩ Hiếu đã đi học nâng cao nghiệp vụ rồi nên chỉ có bác sĩ Hoàng thôi, sau khi kiểm tra tim cho Phụng thì bác sĩ gật đầu, cất ống nghe đi, xem hình chụp x quang của bệnh nhân rồi sau đó đi ra bên ngoài nói chuyện với người nhà bệnh nhân.
- Dạ chào bác sĩ. Con gái tôi sao rồi ạ?
- Chào mọi người. Bệnh nhân không có sao hết. Về bệnh tim bẩm sinh đã có từ trước thì tôi xin được nói thế này. Cô bé không có cần phải phẫu thuật đâu thưa 2 chị và cháu, bệnh tình đang được kiểm soát khá tốt.
- Bác sĩ ơi. Có thuốc gì mà uống vào là khỏi bệnh tim bẩm sinh không ạ?
- Rất tiếc là bệnh tim bẩm sinh này không có thuốc đặc trị. Nếu phẫu thuật thì bệnh nhân cũng sẽ phải uống 1 lượng thuốc lớn để thải ghép. Mọi người hiểu ý tôi nói không?
- Thải ghép là sao ạ bác sĩ?
Cả 3 người cũng chứ có hiểu lắm, bác sĩ Hoàng nói rằng phẫu thuật tim ở đây là ghép tim của người khác vào tim của Phụng, ban đầu tim của người hiến tặng đi vào cơ thể của Phụng, nhất thời cơ thể sẽ không chịu được sự thay đổi mới mẻ, chúng ta sẽ phải uống thuốc để thải ghép.
- Phẫu thuật không phải là lựa chọn tối ưu cho cô bé bây giờ. Và phẫu thuật xong cũng phải uống thuốc tới hết đời mọi người ạ. Còn cậu bé, cậu muốn quan hệ vợ chồng thì nên nghe lời khuyên của bác sĩ nhé. Tới chiều bác sĩ Hiếu sẽ về đây và hướng dẫn cho cháu sau.
- Dạ cháu cảm ơn bác sĩ ạ.
Bác sĩ Hoàng dặn dò thêm 2 bà mẹ và Long những loại thực phẩm tốt cho sức khoẻ của cô cũng như các loại hoa quả rau xanh để ép nước và làm sinh tố. Độ tuổi học sinh 17 18, nhất là ôn thi đại học rất là cực. Sau đó bác sĩ quay lại phòng cấp cứu và cùng y tá chuyển Tiểu Phụng qua phòng hồi sức để nghỉ ngơi.
- Phụng. Anh…
- Anh không đi học sao?
- Anh xin nghỉ. Anh muốn chăm sóc cho em.
- Em không sao đâu mà. Anh đi học đi.
- Mẹ đã xin nghỉ cho anh rồi, anh muốn bên cạnh em nhiều thật nhiều. Xin lỗi em chuyện… tối qua anh đã làm với em.
Phụng nhìn Long rồi lắc đầu nhẹ, cô không trách Long đâu, cậu làm như vậy cũng vì yêu cô thôi, Phụng biết điều đó mà. 2 bà cầm đồ ăn sáng vào cho 2 con, thấy Phụng tỉnh rồi bà Duyên liền chạy tới ôm rồi hôn lên trán cô 1 cái rồi đánh Long túi bụi.
- Mẹ. Mẹ đừng đánh Long mà. Là con sai trước ạ.
- Con làm điều gì sai chứ. Tại cái thằng bé này này. Có cái gì đâu mà ghen tuông, đấy là mẹ con chưa xử nó cái tội gây gổ với người khác ném cốc ở quán cafe người ta. Mày giờ hồn với mẹ nghe chưa thằng kia.
- Mẹ. Con biết lỗi của con rồi mà. Con sẽ không làm những chuyện gì gây ảnh hưởng tới tập đoàn đâu.
Con ip promax của Mạnh Long đổ chuông, là anh Thịnh gọi, Long hôn chụt 1 cái vào môi của Phụng rồi cười tươi roi rói chạy ra ngoài nghe điện thoại, ở trong phòng bệnh, Tiểu Phụng thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống nhìn chăn bệnh viện còn 2 bà mẹ thì nhìn nhau cười tủm tỉm.
- Thôi. Tao với mày đi làm đi để cho vợ chồng nó chăm nhau.
- Mày thật là. Nói trước bước không qua.
- Này này. Tao nói rồi đấy nhé. Bé Phụng là con dâu tao đó à. Đừng có gả con bé cho ai biết không. Mẹ đi nhé con yêu.
2 bà mỗi bà 1 cái thơm vào má của Phụng rồi mở cửa và đi làm. Còn Mạnh Long, 2 bà không thấy Mạnh Long bên ngoài nữa, bà Duyên liền gọi cho con trai mình thì thuê bao rồi.
- Thằng bé này. Làm cái gì không biết nữa.
- Con Phụng nó không sao mà mày. Thôi đi làm đi.
Mạnh Long còn đi đâu ngoài đi xử lý 2 mẹ con bà Thanh Hương, đúng ra cậu đã xử con nhỏ phóng đãng đó từ lâu rồi chứ không phải tới bây giờ mới xử lý, nhưng vì để đức lại cho con mình và Phụng sau này nên cậu chưa có xử vội. Haha bà Thanh Hương với Thuỳ Linh nhằm lúc cậu đang bị scandal mà làm chuyện xấu thì Mạnh Long không có tha thứ.
- Anh Jacob đăng video ra toàn thế giới đi. Và tag 2 mẹ con nhà nó vào.
- Dạ vâng thưa đại ca.
Chỉ 1 cú nhấp chuột, video clip Thuỳ Linh làm tình với đàn ông được đăng tải trên mạng xã hội. Còn ông thám tử kia vẫn không hề hay biết gì hết, cứ tưởng là Mạnh Long dễ chơi nên đang đứng ngoài biệt thự Mãnh Long để chụp ảnh, nhưng sau đó ông ta lại bị 2 vệ sĩ áo đen to cao có mùi nước hoa nam tính xốc nách đi vào trong tầng hầm.
- Thả tôi ra. Thả ra! Các người là ai?
- Ông là ai? Tại sao theo dõi tôi?
Mạnh Long đang ngồi hút thuốc lá, bên cạnh đó là ly rượu vang đỏ.
- Tôi không hiểu cậu đang nói gì?
- Đừng giả vờ như không biết gì hết. Bà Thanh Hương và con gái bà ta sắp nổi như cồn trên mạng vì đoạn video clip nóng. Còn ông, ông muốn mình bị xử thế nào đây hửm? Biệt thự của tôi, muốn tới là tới được sao?
- Tôi… tôi không biết gì thật mà.
- Anh Quân mài dao đi.
Con dao được Đình Quân sử dụng là con dai mổ trong y tế, mổ cái gì thì còn tuỳ thuộc vào người thanh niên tên Mạnh Long kia.
- Tôi cho ông 1 cơ hội cuối cùng. Tại sao ông theo dõi tôi?
- Tôi không theo dõi cậu mà. Tôi đi qua thấy ngôi biệt thự đẹp quá nên chụp vài tấm hình thôi. Tôi là nhiếp ảnh gia mà…
- Vậy thì không ai cứu được ông rồi.
Đình Quân nói xong liền thử dao, công nhận là nó đã sắc lịm rồi, Đình Quân nhanh chóng tới gần ông thám tử tư kia và đặt con dao mổ vào hốc mắt trái, sẵn sàng lấy đi con mắt bên trái này của ông ta.
- Ngồi yên nhé. Tôi làm 1 lần thôi. Sẽ rất nhanh gọn.
- Anh… anh muốn làm gì? Muốn làm gì tôi… không… ĐỪNG MÀ… AAAAA…
Vâng, hành động rất nhanh gọn, mắt trái của ông thám tử bị Đình Quân m.o.i ra, và nó hiện tại đang nằm trong khay sắt giống như ở bệnh viện.
- Chúng mày… chúng mày là quân ác độc. LÀ QUÂN ÁC ĐỘC. Chúng mày sẽ chết không được yên thân… SẼ CHẾT KHÔNG ĐƯỢC YÊN THÂN. HAHAHAHAHAA…
Gớm đã sai lè ra rồi còn cãi cố, khai ra mục đích mà bà Thanh Hương sai ông đi theo dõi Mạnh Long thì có phải không bị m.o.i mắt ra rồi không. Ngu thì chết, động vào Mãnh Long thì chỉ có con đường chết mà thôi. Máu từ hốc mắt trái chảy ra ròng ròng và nhỏ xuống nền đất ở tầng hầm biệt thự Mãnh Long, trông ghê quá thể, thôi chúng ta chuyển sang Huy và Dương cho đỡ sợ nha hihi.
Xem nào, hôm nay 2 anh em Minh Dương Minh Huy đi chơi lòng vòng quanh Hà Nội. 2 anh em đi từ lúc 5h sáng kìa. Sao mà đi sớm thế chứ? Chúng ta cùng quay trở lại vào lúc 4h45’ sáng ngày 31/7 nhé.
Minh Huy không ngủ được cho nên đã ra khỏi phòng và lên trên bể bơi để bơi 1 chút, cứ tưởng là không có ai cơ, thế nhưng Minh Dương lại đang đứng ở trên đó, làn da trắng nõn và thân thể có phần gầy nhom kia đang dang 2 tay ngồi ở bể bơi.
- Anh Dương. Sao anh dậy sớm như vậy?
- Anh lạ giường khó ngủ quá à Huy. Em cũng dậy sớm quá.
- Hihi em cũng giống anh. Anh cũng biết bơi sao?
- Haha tất nhiên rồi, anh mà lại. Hồi năm lớp 8 anh đã từng cứu 1 thằng học cùng lớp khỏi chết đuối đó.
- Anh giỏi quá vậy.
Huy cũng thay đồ rồi nhảu ùm xuống bể bơi bơi vài vòng cho mát mẻ, sang thu rồi mà trời vẫn nóng quá chứ, giá như có 1 trận mưa xuống cho không khí dịu mát thì tốt. 2 anh em bơi cùng nhau, thi xem ai bơi nhanh nhất, haha và người thắng cuộc là Minh Dương, cậu giỏi bơi lội nhất mà. Sau đó Minh Huy có hỏi anh trai mình rằng anh thích ăn món gì nhất vào buổi sáng, thì Minh Dương có nói cậu khi còn ở Hải Phòng rất thích ăn bánh đa thập cẩm như ở Hải Phòng, nhưng không phải bánh đa đỏ như họ làm đâu, nó nhũn lắm. Haha và hiện tại bây giờ là 8h25’ sáng, 2 anh em đang ăn bánh đa cua Hải Phòng ở 53/221 Tôn Đức Thắng.
- Đó. Anh thích ăn cái bánh đa mà sợi nó nhỏ nhỏ thế này, ăn thích cực. Còn em, em muốn ăn gì Huy?
- Em thì có gì ăn đó không có đòi hỏi.
- Ồ hihi. Vậy ở tiệm cầm đồ, em và mọi người hay ăn món gì vào buổi sáng?
- Ở tiệm… (nhồm nhoàm)… ừm, có anh Tài lì là phụ trách nấu cơm cho mọi người đó anh. Có hôm thì bánh đa thịt nạc và rau cải xanh, có hôm thì thay bằng rau ngót, có hôm thì thay bánh đa bằng mỳ tôm. Hôm thì đi đòi nợ buổi sáng nên có gì ăn đó anh à. Nói chung là các anh em quây quần vào ăn cùng nhau, vui lắm. Trưa thì anh ấy nấu gì là chú Sáu và bọn em ăn đó, còn chiều tới tối thì 1 tuần 7 ngày thì tới 4 ngày ăn bún chó rượu mận.
Huy kể xong rồi cười, hàm răng trắng sáng cùng chiếc răng “choá” nhô ra đáng yêu thế chứ lại. Minh Dương cũng cười theo, cậu mường tượng ra cảnh 1 tiệm cầm đồ be bé đó mấy chục con người ngồi nhậu với nhau, công nhận là sẽ rất vui.
- Anh. Anh có thích ăn vặt không?
- Có chứ. Xiên bẩn này, rồi thì bánh rán này, ngô nướng, khoai nướng. A và có món ăn này mà anh có thể ăn nó mỗi ngày được luôn đó.
- Món gì anh?
- Haha là mỳ trẻ em đó. Cái gói ở cổng trường mà 2k 1 gói.
Minh Dương kể chuyện cho Huy nghe, năm cậu học tới lớp 4, được bạn đổ vào tay cho 1 ít mỳ trẻ em, mặc dù ở cổng trường cấp 1 bán đầy loại đó nhưng tới tận năm học lớp 4 cậu mới được ăn nó bởi vì bác cũng không có tiền, chạy ăn từng bữa cũng chết rồi, lại còn tiền học của Dương nữa thành ra là…
- Em hiểu mà. Thế sau đó thì sao ạ anh?
- Sau đó bác anh mới phát hiện ra là anh thích mỳ trẻ em. Nên bác có mua thử 1 gói 2k ở cổng trường và ăn nó. Và em biết sao không Huy. Bác đã làm cho anh món ăn đó từ mỳ tôm hảo hảo, đầy 1 túi nilon đó để anh mang tới lớp ăn. Hương vị nó giống y hệt với gói mỳ trẻ em ở cổng trường.
- Bác siêu vậy sao anh?
- Ưm. Bác nấu ăn ngon cực. Và anh thích nhất là món canh cá rọc mùng cùng cá kho tiêu của bác đó.
Minh Dương không tác tệ như người bố tên Giang “Còi” của mình khi xưa, cậu bé rất thương và quý người. Chưa bao giờ cậu quên công ơn nuôi dưỡng của bác mình cả mà trong tim lúc nào cũng hướng về nghĩa trang Đường Dứa ở Hải Phòng. Đúng vậy, người bác của cậu và Huy đã mất cách đây 2 năm rồi vì bệnh ung thư gan giai đoạn cuối.
Ăn xong bánh đa cua rồi Huy đưa Dương tới thiên đường ăn vặt ngõ Tự Do, ăn vặt mà không tới đây thì vứt, vứt ngay.
- Đây. Anh muốn ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu haha.
- Ok con dê luôn.
Con trai mà ăn vặt, haha sau này bạn gái của người đó sẽ rất là vui đây vì có người ăn vặt cùng này, rồi nhậu cùng nữa hihi. 2 anh em mỗi người 1 khay nhỏ, Huy cũng thích ăn mấy loại xiên này mà, nhất là chả cá Hàn Quốc, xúc xích và cá viên chiên.
- Ơ. Cậu em này…
- Dạ sao vậy chị?
- Em ở video clip 2 cậu thiếu gia tranh giành người yêu này. Ôi trời ơi. Đây là bạn em hả?
- Dạ đây là anh của em ạ.
- Ừ ừ ngồi đi ngồi đi. Trời ơi đẹp trai quá nè.
Chị gái bán xiên bẩn đứng rán xiên còn 1 người khác thì pha trà chanh nha đam ra mời 2 zai đẹp, và nói rằng trà chanh sẽ miễn phí luôn, Huy chỉ cần trả tiền xiên bẩn thôi.
- Kìa chị. Bọn em trả được mà.
- Không không cái này là bọn chị mời, bọn chị mời. Trời ơi đẹp trai quá đi thôi. 2 em cười lên chị xem nào.
Cả 2 anh em ngại quá đi nhưng cũng cười lên 1 cái thật tươi cho các chị xem. Sau đó chị bê trà chanh ra mời 2 anh em đi vào phụ rán xiên cùng chị chủ kiot cho nhanh vì 2 anh em lấy rất nhiều xiên bẩn.
- Em nổi tiếng quá rồi Huy à hihi.
- Em nổi tiếng gì chứ. À anh. Chuyện khách sạn của chúng ta…
- Có chuyện gì sao em?
- Anh có thấy mẹ đã quá liều khi mua cả cái khách sạn đó không?
- Không. Anh thấy mẹ mình đang muốn dấn thân vào kinh doanh khách sạn Huy à. Cũng tốt mà em. Khách sạn bây giờ mọc lên như nấm, em yên tâm là mỗi người có 1 cách kinh doanh riêng, anh tin là chỉ cần chúng ta nhìn vào khuyết điểm của khách sạn và sửa nó, thì anh nghĩ chúng ta sẽ có khách nhiều và ổn định thôi. Làm ăn có lúc này lúc kia Huy à.
Minh Dương nói chuyện với Huy rằng bây giờ mẹ của 2 cậu đã ở đây, Dương còn nghe mẹ nói rằng sẽ chuyển trụ sở của công ty ở Hải Phòng lên Hà Nội để tiện bề cho công việc kinh doanh. Các mối quan hệ sẽ được mở rộng ra, cho nên Dương và Huy phải cố gắng nhiều, ngoài học hành ở trường ra thì nên đi tới những bữa tiệc để làm quen với các đối tác khác để sau này có 1 vài mối quan hệ, tốt cho việc làm ăn lắm.
- Em biết mà anh. Bên tiệm cũng hay đi tới những quán bar để tìm đối tác mới. Nói chung là kinh doanh lành mạnh nên chú Sáu với chú Chính hay đi ngoại giao lắm. Anh đã đi bar lần nào chưa Dương?
Dương lắc đầu, cậu nói mình chưa đủ tuổi vào đó, và nếu có đủ tuổi rồi thì Dương cũng không dám vào đó đâu, bởi vì… bởi vì cậu sợ các chị mặc hở hang múa cột.
- Haha ôi trời ơi Dương à. Anh sợ thì anh không nhìn họ. Họ chỉ là mặc hở hang chứ không có khoả thân mà. Em cũng chưa đủ tuổi nhưng em là người của chú Sáu, cho nên cũng hay tới mấy quán bar để thu nợ.
- Em phải cẩn thận đó Huy à. Quán bar rất phức tạp, anh nói thật đó.
- Bởi vậy cho nên cứ lần nào em tới bar thu nợ là có anh đi cùng em mà. Anh đừng lo, cả em cũng bị oánh nhiều, tích luỹ kinh nghiệm haha…
Xiên bẩn được chiên xong xuôi rồi, nóng hổi vừa thổi vừa xơi, hồi nãy Huy có đứng dậy lấy thêm xúc xích thì phát hiện ra dầu mà 2 chị rán cho là dầu mới, được đổ từ thùng dầu Cái Lân to đùng đoàng, Huy yên tâm lắm.
- Thơm quá anh ơiii…
- Đúng đúng. Thật là thơm. Nhưng là cái này lại không được ăn nhiều, không tốt cho sức khoẻ.
- Tất nhiên rồi. Cái gì nhiều cũng không tốt mà.
Thuỳ Linh và bà Thanh Hương đang cố gắng tìm cách, người thì gọi cho ông thám tử còn người kia thì cố gắng tìm mọi cách xoá cái video nóng kia đi.
{Hư! Haha có mà xoá đằng trời nhé.}
Bỗng bên ngoài vang lên 3 tiếng gõ cửa, bà Thanh Hương cứ nghĩ là ông thám tử, liền nhanh chóng mở cửa ra mà không 1 chút do dự, ồ không… không phải ông thám tử mà là Hưng Thịnh và Đình Quân ở băng Mãnh Long.
- Bà khoẻ chứ bà Thanh Hương? Đoạn clip hay không?
- Mạnh a… Mạnh Long…
- Thằng con rể hờ của bà tới rồi đây. Muốn cái gì thì cứ việc nói ra, không cần mất công mất tiền của cho người theo dõi thằng này chứ?
Bà Thanh Hương chối đây đẩy, bà nói rằng mình có gan to bằng trời, ăn gan hùm mật gấu cũng không dám theo dõi Mạnh Long. Mạnh Long đừng đặt điều cho bà mà tội nghiệp.
- Vậy sao? Bà gọi thử cho ông thám tử đi, và hỏi xem ông ta… còn thở hay là không?
Thuỳ Linh quỵ xuống đất, từ nãy tới giờ cả 2 mẹ con cô ta không có gọi được, không lẽ nào là Mạnh Long đã làm gì ông ta?
- Anh… anh Long… đoạn đoạn video… là anh đăng lên mạng?
- Là tôi. Tôi đã cho 2 mẹ con cô 1 cơ hội từ lần mẹ cô lấy dự án S92 đưa cho tôi. Tôi cũng tha thứ cho cô tội hạ thuốc kích dục vì nhờ có cô mà tôi mới tìm lại được chân mệnh thiên tử của đời mình. Haha, 2 mẹ con cô không biết tự lượng sức minh
Thuỳ Linh quỳ xuống đất ôm lấy chân Mạnh Long mà van xin, nhưng cô ả vừa chỉ chạm vào gấu quần của Long thôi Long dùng 1 cước đá Thuỳ Linh ra xa mình rồi. Linh nằm sõng soài ra nền đất tay ôm lấy bụng mình.
- Mày… mày vì 1 con đàn bà tên Tiểu Phụng mà mày đối xử với con gái tao như thế, con gái tao nó yêu thương mày thật lòng. Mày nỡ đối xử với nó như vậy ư?
- Hahahaha… thật lòng à? Tôi không bao giờ thấy sự thật lòng của cô ta và bà. Không phải các người muốn nhiều tiền sao? Đoạn video clip nóng đó… sẽ giúp 2 người có nhiều tiền lắm đấy… kiếm tìn bằng chính thực lực của mình… chẳng phải thích thú lắm sao?
Mạnh Long cùng 2 tâm phúc của mình cười ha hả rồi rời khỏi phòng, sau khi 3 anh đã đi rồi thì 1 loạt cánh nhà báo phóng viên vào thẳng trong phòng vip khách sạn đó mà chụp ảnh và phỏng vấn, họ đã xem đoạn clip đó rồi và hỏi mẹ con bà Thanh Hương đã đắc tội gì mà lại để người ta post clip đáng xấu hổ kia lên mạng, và tập đoàn Phương Đông nữa.
- Bà Thanh Hương… xin bà hãy trả lời cho chúng tôi được biết đi… lí do gì hay bà có đắc tội với ai không? Phương Đông và con gái bà…
- CÁC NGƯỜI IM HẾT CHO TÔI. Tôi không biết gì cả. Không biết… ĐI! CÚT HẾT ĐI.
Mạnh Long đi taxi tới bệnh viện chăm Tiểu Phụng, trên đường đi có tạt qua trường học của cô để xem Minh Huy có qua đây vào sáng nay hay không. Tới quán nước mà Huy hay ngồi và hỏi cô bán hàng thì cô bán hàng nói không biết Minh Huy là ai.
- Cái người thanh niên hay đưa sữa đậu cho Tiểu Phụng.
- Tiểu Phụng? Là ai vậy?
- Em ấy học trong trường kia, chẳng phải cô hay đưa sữa đậu nành cho em ấy vào mỗi sáng à?
- Ôi. Như vậy thì cậu đã hỏi sai người rồi, tôi chỉ là người bán phụ trông cửa hàng cho con Thơ thôi. Nó đã về quê có việc. Tôi không biết ai là Tiểu Phụng hay Minh Huy gì hết.
- Vậy à? Cảm ơn cô. Cho tôi 2 chai sữa đậu.
- Của cậu 15 nghìn.
Trả tiền xong Mạnh Long quay lại vào trong xe taxi và rời đi, xe quay lại đường đi về bệnh viện Bạch Mai và chạy thẳng 1 lèo. Mạnh Long không lẽ ghen tới độ phải đi hỏi xem Minh Huy có tới đây không à? Minh Huy biết thừa Tiểu Phụng nằm viện qua lời của anh Tài lì rồi cho nên đã gọi điện cho cô bán hàng từ sáng sớm và nói không đưa sữa đậu cho Phụng nữa rồi.
Tới cửa phòng bệnh nhưng chưa vội mở cửa đi vào, Long ngó vào phòng bệnh qua cái ô tròn trên cánh cửa, Phụng của Long hình như đang ngủ thì phải, giỏ quà kia của ai vậy ta? Nhẹ nhàng rón rén mở cửa phòng bệnh và đi vào trong, Long động tay vào giỏ trái cây kia, bên cạnh là 2 chai nước màu đỏ, vụ gì đây? Mở nắp 1 chai nước màu đỏ ra uống:
“Là nước lựu đỏ, không lẽ thằng Minh Huy nó không tới cổng trường mà nó tới bệnh viện thăm trực tiếp? Thằng này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Biết rõ Phụng là của mình mà còn… Khốn thật.”
Long đặt túi sữa đậu xuống mặt bàn thật nhẹ nhàng rồi quay mặt ra phía cửa muốn đi tới tiệm cầm đồ để cảnh cáo thêm lần nữa thì Tiêu Phụng cất lời:
- Long à?
- Hì hì, anh nè. Ủa hồi nãy ai tới thăm em vậy?
- Em… em cũng không biết tên anh ta nữa, chỉ biết là anh ta mặc bộ đồ màu đen, bụi bặm và có mái tóc màu vàng thôi.
- Em không hỏi tên à?
- Em có hỏi đó là anh ấy nói mình là người quen của mẹ. Tới đây có chút quà gửi em. Ủa có chuyện gì sao Long?
Long gãi đầu gãi tai, ấp úng nói rằng không có chuyện gì hết, đặt cô ngồi xuống giường rồi đưa cho cô chai sữa đậu mình mua.
- Em có uống hồi nãy rồi anh. Để đó đi ha chút em uống. Ngày hôm nay anh không đi học, phí quá.
- Không có phí, đằng nào thì cũng…
- Cũng làm sao anh?
Long suýt chút nữa để lộ thông tin quan trọng ra cho Phụng biết, hihi tới thứ 2 tuần sau là Long chuyển tới lớp Phụng học rồi hihi.
- Không có chi hết hihi. Ý anh là nghỉ 1 ngày cũng không chết ai, anh sẽ ghi bù bài vào ngày mai luôn.
- Long à. Hay là anh cho em xuất viện nhé, ở đây em cũng chán lắm.
- Không được. Em phải ở đây để bác sĩ còn theo dõi, em muốn gì Long cũng chiều nhưng riêng chuyện này thì không à.
Bệnh viện Bạch Mai chẳng phải gần công viên Thống Nhất sao, Long có ý hay lắm, Long nói với Phụng rằng 2 người sẽ đi dạo trong công viên cho cô bớt chán, đi 1 vòng hồ rồi dừng lại ngồi tô tượng nghỉ ngơi. Haha và cô đồng ý, đi thôi. Nhưng trước khi đi cô có cầm theo chai lựu đỏ,
- Phụng ơi em uống sữa này. Uống nước đó không tốt bằng sữa đâu.
- Nước lựu cũng tốt cho tim của em mà, bác sĩ có nói với em như vậy.
- Ồ hihi.