Vừa vào phòng, Đường Tùng không nhịn được lập tức hỏi: “Vợ, thế nào rồi?”
Ngô Mần làm ra vé rất ok: “Em đã lấy được mật khấu thanh toán cúa chị Sớ Sớ, bây giờ tất cá những gì mình phái làm là ăn trộm thé của chị ấy và thứ xem mật khấu thẻ ngân hàng cúa chị ấy có phái lã mật khấu thanh toán nãy không, chồng, chúng ta làm theo kế hoạch đã bàn, em tim cơ hội đế cả Giang Thần và Đường SỞSỚếẽu ra ngoải, anh trộm thẻ.”
“Được rồi.”
Đường Tùng gật đầu.
Hai người tháo luận một lúc.
Ngô Mần lại bước ra khỏi phòng, cô ta gõ cửa phòng Đường Sở Sở, hét lớn: “Chị Sở sở, chúng ta đi dạo một chút đi.”
Giang Thần mờ cửa ra nói: “Sờ sờ đang học, không đi đâu, cô tự mình đi đi.”
“Giang Thần, anh lãm sao vậy? Chị Sớ Sớ đã phái làm việc rất vất vá rồi. Bây giờ là giở tan làm, it nhiều gi cũng phải ra ngoài đi dạo một chút, chứ cứ thế nãy thì học làm sao vào được.”
Cô ta hét lên và mạnh mẽ đi vào phòng.
Ngô Mán kéo tay Đường sở sở.
‘Chị Sớ Sớ. ra ngoải đi dạo một chút rồi về học”.
Đường sớ sở đọc sách cũng đã lâu, quả thực có chút chóng mặt.
“Chồng, ra ngoài đi dạo một chút đi, em thấy đìu hơi choáng váng, đi hóng gió một chút cho tỉnh táo.”
“ừ.”
Đường sớ sở lên tiếng, Giang Thần cũng không có từ chối.
Cả ba cùng nhau đi ra ngoài.
Sau khi ăn tối xong, Hà Diễm Mai vả Đường Bác đã đi ra ngoải, không có ở nhả.
Sau khi ba người bước ra khỏi cửa, Đường Tùng mới cẩn thận đi vào phòng của Đường sở sở.
Cậu ta nhìn thấy chiếc ví trên bàn làm việc.
Mở vỉ ra.
Có rất nhiều thẻ trong đó.
Khi ờ Giang Bác, Đường Tùng từng biết số thẻ mà Đường sỏ Sở đưa cho Hứa Vinh vì vậy cậu ta cũng biết đó là thẻ nào.
Cậu ta lặng lẽ lấy ra, sau đó bước ra khỏi phòng, trở về phòng minh.
Sau khi trở về phòng của mình, tim Đường Tùng đập loạn xạ.
Lúc này, cậu ta chút khấn trương.
Phải hít thờ sâu một vài lần mới ổn định lại được.
Đường Tùng gửi tin nhân cho Ngô Mẩn.
‘Lấy được rồi, anh đi ra ngoài trước, tìm ngân hàng thử mật khấu, em giữ chân đi, đừng để chị sở sở quay lại/
Sau khi Đường Tùng gửi tin nhắn xong, cậu ta nhanh chóng đi ra ngoài.
Đi đến cây ATM gần nhất.
Đưa thẻ vào.
Nhập mật khẩu.
Khi Đường Tùng nhập mật khấu, tay cậu ta cũng run lên. “Đúng, phải đúng, nhất định phải đúng…”
Cậu ta nhắm hai mát lại, trong lòng thầm cầu nguyện.
Sau vài giây, cậu ta mớ mât ra.