Long Vệ Quốc nói: “Cậu ấy cũng chỉ phụ trách chỉ huy, không tham gia huấn luyện, hẳn là không sao. Trước cứ quan sát đã, nếu thật sự không được
thì chỉ đành tìm người khác”.
Long Vệ Quốc nói rồi đặt kính viễn vọng xuống, định quay lại tiếp tục làm việc.
“Đợi đã, thủ trưởng mau nhìn!”
Triệu Đào đột nhiên kêu lên.
Long Vệ Quốc khựng lại: “Làm sao vậy?”
Nói xong, ông ta lại cầm kính viễn vọng lẽn nhìn thì phát hiện ra Tân Vũ đột nhiên tăng tốc chạy.
TỐC độ ngang với đại đội 3.
Thật vậy.
Sau khi cơ thể đã quen với tiết tấu vận động, Tân Vũ bắt đầu tăng tốc.
Anh đuổi theo sau mười mấy người của đại đội
Lúc này, họ đã cách anh nửa vòng sân.
Tân Vũ muốn đuối kịp họ không dễ.
Nhưng 100m trước đó chỉ là để anh quen với tốc độ này, sau đó anh lại tiếp tục tăng tốc.
Tốc độ nhanh hơn 1/3 so với mười mấy người phía trước.
Long Vệ Quốc và Triệu Đào đều kinh ngạc.
“Chẳng phải cơ thể anh ta bị thương nên không thể vận động mạnh được à? Sao anh ta còn chạy nhanh như vậy được?”
Triệu Đào ngạc nhiên nói.
“Mau đi xem thế nào, đừng đế xảy ra chuyện gì! Tên nhóc đó có lẽ đang ganh đua đấy!”
Long Vệ Quốc quay người rời đi, trước khi lên xe còn không quên bảo các thành viên cảnh vệ kêu nhân viên y tế tới.
Lúc họ lái xe đến thì khoảng cách giữa Tân Vũ và mười mấy người đại đội 3 chỉ còn chưa đến 200m!
Mà tốc độ của anh hoàn toàn không có dấu hiệu giảm xuống.
Những sĩ quan tại đó thấy Long Vệ Quốc đến, định giơ tay chào thì lại bị Long Vệ Quốc cản lại.
“Các cậu cứ luyện tập đi, không cần đế ý đến
tôi!”
Sau khi dặn dò xong, Long Vệ Quốc lại lấy kính viễn vọng ra quan sát Tân Vũ.
Biểu tình của anh vẫn rất bình thường.
Long Vệ Quốc và Triệu Đào đều nghi hoặc nhưng cũng không lập tức ngăn càn Tân Vũ.
Khoảng nửa phút sau, trước lúc chạy xong một vòng, Tân Vũ cuối cùng cũng đuối kịp.
“Quào, tên này vừa nãy còn bị chúng ta bỏ xa mấy trăm mét, sao bây giờ đã đuổi kịp rồi?”
Mười mấy người đại đội 3 khựng lại một chút rồi lần lượt nhận ra Tân Vũ.
Mà Tân Vũ không để ý đến họ, rất nhanh anh đã chạy lên trước.