Chương 1: Tả Long
Bến xe lửa thành phố Thâm Châu.
Xe hỏa hiện nay nghiễm nhiên là phương tiện giao thông trọng yếu thì đương nhiên dòng người đổ về nhà ga cũng không ít.
Trong bến đỗ, một thanh niên gương mặt có chút tà dị đang tỏ ra đau khổ nhìn một ông già trông có chút bủn xỉn phía trước anh.
"Lão ăn mày, lần này rốt cuộc là nhiệm vụ gì? Giờ đã đến bến tàu rồi chúng ta có thể nói chuyện được rồi đó".
Người thanh niên tên là Tả Long, đây cũng là lần quay lại quốc thổ Hoa Hạ sau mấy năm xa cách. Còn ông già đứng đối diện trước mặt anh là người đã nuôi dưỡng anh từ lúc năm tuổi đến nay.
Một người vừa như thầy vừa như cha, Phùng Khất Cái.
"Tiểu Long, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nếu không hoàn thành thì tôi nhất định sẽ ném một chân của cậu xuống vách núi".
Tả Long không biết làm sao.
"Vậy ông nói đi, rốt cuộc là nhiệm vụ quái gì, tại sao lại muốn thu điện thoại, thẻ ngân hàng và hai ngàn đồng bạc đáng thương trên người tôi, nói thật đi".
Phùng Khất Cái đột nhiên sắc mặt lộ vẻ giận dữ.
"Hừ! Còn nhớ lão Ngụy mà hồi còn trẻ tôi đã nói với cậu không?"
Khì khì!
Tả Long bật cười.
Nghe nói năm đó lão Ngụy đã cướp đi mối tình đầu của ông ta, không ngờ ông già này đến tuổi này rồi mà vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hự!
Căn bản không nhìn rõ Phùng Khất Cái ra tay thế nào mà Tả Long đã cúi gập người xuống ôm bụng.
"Ông... ông già, lại đánh lén bất ngờ rồi, tôi nguyền rủa ông sẽ mất đi thằng nhỏ".
Tả Long điên rồi, bất luận bản thân anh có trưởng thành thế nào thì cũng vĩnh viễn không thể đánh lại ông già biến thái này.
"Được rồi, nhiệm vụ của cậu chính là chiếm được cháu gái của lão Ngụy, Ngụy Tuyết Phi, cho cậu thời gian ba năm".
"Nhớ kỹ, nhất định phải hành động kín kẽ, hiểu chưa? Từ khi bắt đầu phải liên quan tới tình yêu, đó là thứ thần thánh cũng không thể xâm phạm, nếu như để tôi biết được cậu lợi dụng thủ đoạn nào thì ha ha..."
Nói rồi liền rút ra một chiếc va li da từ trong xe ném xuống đất.
Phùng Khất Cái vừa lên xe vừa cảm thán.
"Haiz, tuổi trẻ tốt thật, có thể theo đuổi tình yêu thuộc về mình, chúng ta..."
Cứ như vậy, Tả Long nhìn theo chiếc xe chạy ra khỏi bến đỗ.
Một điệu cười ha hả cuối cùng đã xuất hiện trên gương mặt anh, khiến người đi đường lũ lượt chỉ trỏ.
"Ha ha, Long Vương ông đây cuối cùng cũng tự do rồi, không phải chỉ là theo đuổi một người phụ nữ thôi sao! Còn tận ba năm? Lão ăn mày, ông quá coi thường tôi rồi đó, nhiều nhất 3 tháng là xong, sau đó tôi có thể làm việc mà mình muốn làm rồi".
Sau một hồi phát tiết, vừa nhấc cái vali lên thì Tả Long chợt biến sắc, vội vàng mở cái va li ra, một tiếng gào thét lan truyền khắp cả bãi đỗ xe.
"Lão già đáng ghét, đợi đó cho tôi!"
Phùng Khất Cái đã lên đường cao tốc, ngồi ở phía sau xe hai con mắt sắp híp thành một đường chỉ.
"Haiz, Tiểu Long mấy năm nay đã tiết kiệm được không ít tiền ở ngân hàng Thụy Sĩ nhỉ, ha ha, du thuyền, tiệc tùng, ta đến đây..."
Trong nhà ga xe lửa, Tả Long đang cầm một tấm vé xe lửa cùng với chứng minh thư đi về phía cửa soát vé. Chiếc vali bằng da đó đã bị anh ôm hận đá bay lên Tây Thiên rồi.
Mẹ kiếp, lão ăn mày đợi đó, lại chỉ để lại cho ông đây một tấm vé giường nằm.
Mặc dù là một vé giường nằm nhưng cũng không thể bù đắp những tội lỗi mà ông đã phạm phải.
Coi như đã thuận lợi lên được xe lửa, đến căn phòng giường mền của mình, nhìn căn phòng trống rỗng, rồi lại cảm nhận cái túi quần còn sạch sẽ hơn cả mặt anh.
Con mẹ nó, không một xu dính túi!
Đến gói mì ăn liền cũng không mua nổi còn đòi tán gái cái gì nữa...
Lúc này, một người thanh niên có chút thật thà chất phác đi vào.
Lưng đeo một chiếc ba lô hành lý kéo khóa. Điều khủng bố nhất là thân hình cao gần hai mét kia của anh ta, toàn thân bùng nổ cơ bắp.
Tả Long cho rằng có đến tám phần là một sinh viên trường thể thao.
Giống như Tả Long, đối phương cũng lên giường.
Vừa đặt ba lô xuống, người này liền nở nụ cười rồi giơ tay về phía Tả Long.
"Chào anh, tôi là Kiều Mãnh, mãnh trong dũng mãnh!"
"Tả Long".
Giọng nói của Tả Long không mặn không nhạt, do lúc này suy nghĩ của anh đang phải nghĩ xem làm thế nào để lấp đầy cái bụng.
Một người phụ nữ trung niên cũng đi vào đúng lúc này.
Đôi chân thon gọn rất đẹp kết hợp với chiếc quần jean bó sát không khỏi khiến Tả Long và Kiều Mãnh liếc mắt nhìn.
Khác biệt là Tả Long thì quang minh chính đại mà nhìn, Kiều Mãnh lại có chút ngượng ngùng.
Hay cho một mỹ phụ trung niên.
Tả Long đã chiến đấu liên tục ở nhiều quốc gia đang âm thần đánh giá, ít nhất cũng phải được tám điểm.
Đột nhiên, người phụ nữ xinh đẹp miễn cường cười nói với Tả Long.
"Làm phiền cậu có thể đổi giường với tôi không? Tôi quen ngủ giường trên rồi".
Tả Long mỉm cười, đúng là đang buồn ngủ lại có người tặng gối.
"Được thôi, một hộp mì ăn liền".
Vừa dứt lời, người phụ nữ xinh đẹp liền sững người.
Đến Kiểu Mãnh đang giả vờ thu xếp hành lý đối diện cũng phải ngây người.
Trời ơi! Trên đời lại có một người không biết xấu hổ vậy sao, đổi giường mà cũng phải ra điều kiện.
Kiều Mãnh hừ lạnh một tiếng.
"Cô gì ơi, để tôi đổi giường cho cô, không cần gì cả".
Mỹ phụ không biết phải làm sao, dường như có chút đề phòng với Kiều Mãnh. Cô ta khẽ mỉm cười rồi xua tay, sau đó móc trong túi ra 20 đồng đưa cho Tả Long.
"Tôi không có mì ăn liền, cậu cầm lấy 20 đồng này đi, đợi xe thức ăn đến cậu mua là được".
Tả Long nháy mắt nhận lấy rồi cười với người phụ nữ xinh đẹp, nói: "Cảm ơn chị gái, chị gái chăm sóc tốt như vậy gọi là cô rõ ràng là già quá rồi".
Thiếu phụ xinh đẹp nghe vậy đột nhiên bật cười, đôi mắt xinh đẹp toát ra thần sắc khác thường.
"Vậy cậu đoán xem chị bao nhiêu tuổi?"
Tả Long nhìn từ đầu xuống chân sau đó lại nhìn từ chân lên đầu người thiếu phụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!