"Choang!"
Dương Thiên tàn nhẫn đập chai rượu rỗng lên đầu La Tranh!
Trong nháy mắt đó, những mảnh thủy tinh bay ra khắp nơi! Lấp đây mọi ngóc ngách trong căn phòng!
Những người xung quanh hét lên sợ hãi và ngơ ngác nhìn Dương Thiên, như thể...
Họ cảm thấy, không còn nhận ra người bạn học cũ này...
Không còn nhận ra người bạn học cũ từng đối xử rất tốt với các bạn cùng lớp này nữa.
Tuy nhiên, Dương Thiên sớm đã thất vọng cực độ với những người này rồi!
Các người không nhận ra tôi nữa à? Ha ha, nhưng tôi cũng đã sớm không còn nhận ra các người nữa rồi.
Không phải Dương Thiên không chừa đường lui, không phải là anh không cho họ cơ hội, chỉ là đám người này chê nghèo mê giàu, nhìn thế giới này bằng con mắt đầy thành kiến. Cái gọi là mối quan hệ bạn học cũ này đã không còn đủ đơn thuần, còn gì đáng để trân trọng đây?
Sau khi Dương Thiên làm xong tất cả những điều này, La Tranh chật vật nằm rạp trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm, cặp kính gọng vàng tượng trưng cho kiến thức và trình độ trên mặt cũng vỡ vụn chỉ còn lại khung kính biến dạng, trông như một con chó sợ hãi nhìn Dương Thiên, toàn thân càng thêm run rẩy...
"Thanh Thanh, Tố Tố, chúng ta đi thôi!" Dương Thiên nói về phía Ninh Thanh Thanh.
Dương Thiên bế con gái Dương Tố Tố lên: "Tố Tố, vừa rồi bố đang chơi một trò chơi, con cảm thấy có thú vị không?”
"Hì hì, tuyệt vời." Tố Tố thản nhiên lẩm bẩm trong lúc đang ăn.
Hóa ra Dương Thiên cũng có một mặt hiền lành, nhưng mặt hiền lành dịu dàng này không dễ dàng bộc lộ ra, hay nói cách khác, nó chỉ được thể hiện với một số lượng người có hạn.
"Đi thôi." Dương Thiên cũng phất tay với Triệu Ngạn.
Nhưng...
Đúng lúc này, ở cửa phòng truyền đến một tiếng quát lạnh lùng!
"Sao, còn muốn đi à? Sau khi gây chuyện ở Kim Phúc Nguyên của tôi xong thì phủi mông muốn rời đi?! Các người làm loạn, âm ầm choang choang một trận thế này có biết ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi thế nào không?! Mẹ nó đứng lại hết cho tôi!!!"
Đó là Kim thiếu!
Mọi người thấy Kim thiếu đến thì cả đám đều ngây dại.
Một đám người ban đầu thấy chuyện không liên quan đến mình liền muốn bôi dầu vô lòng bàn chân để đi thật nhanh khỏi đây, sau khi nhìn thấy Kim thiếu thì cả đám vô thức dừng lại, cố ý trốn về phía sau, giống như nhìn thấy ma quỷ!
Dương Thiên hỏi Phương Na, Phương Na nói: "Đây là ông chủ nhà hàng Kim Phúc Nguyên, hắn tên là Kim Trung Vũ, con trai trưởng của nhà họ Kim ở phía bắc. thành phố, mặc dù năm nay mới hai mươi lăm tuổi nhưng sản nghiệp trong tay nửa trắng nửa đen, cộng thêm chỗ dựa sau lưng là nhà họ Kim, nói chung là không ai dám trêu chọc tới..."
Dương Thiên gật đầu: "Nhà họ Kim ở phía bắc thành phố? Kim Trung Vũ... Chưa từng nghe qua."
Dương Thiên thật sự chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng La Tranh lại từng nghe rồi!
Hơn nữa quan hệ cũng không tệ!
Như người ta vẫn thường nói, vật họp theo loài, mặc dù La Tranh và Kim Trung Vũ không phải là bạn bè có quan hệ đặc biệt tốt, nhưng dù sao thì cũng tính là người trong cái vòng tròn kinh doanh luẩn quẩn này, ngẩng đầu không gặp thì cúi đâu gặp, cũng đã uống với nhau vài lần, gặp mặt nhau vài lần!
Sau khi La Tranh nhìn thấy Kim Trung Vũ tới, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, gặp được cứu tinh, lăn lộn nhào tới!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!