"Đúng vậy! Dương Thiên, bây giờ mày có thân phận gì? Nói trắng ra, trong số tất cả những người ở đây, có ai mà không có thân phận hơn mày? Nếu không nể mặt năm đó chúng ta là bạn cùng lớp, mày thậm chí còn không thể bước vào cửa của căn phòng này, có biết không? Gọi mày một tiếng anh Dương rồi mày thật sự coi bản thân là anh hả?"
Người lên tiếng tên là Lưu Long, khi còn đi học, gã và Dương Thiên cũng là kẻ thù không đội trời chung, nhưng lúc đó bạn bè của Dương Thiên ở khắp mọi nơi, nhiều người bạn cũng có thân phận tương đối cao, cho nên không ai dám làm gì Dương Thiên.
Nhưng hôm nay, vật đổi sao dời, tình thế hiện tại đã xoay chuyển cực lớn!
Hơn nữa, ngoại trừ ân oán cá nhân, dọn dẹp Dương Thiên còn có thể kết bạn với La Tranh, với mọi người thì đây là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con chim! Mắc gì không làm?
Nói thật, tối nay có rất nhiều người háo hức muốn làm khó xử Dương Thiên khiến anh xấu hổ mà không thể xuống đài!
Dương Phi Phi ở một bên cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Dương Thiên và Triệu Ngạn, nhấp một ngụm rượu vang: "Ha ha, cuối cùng hai người cũng tìm đường chết, ngàn người chỉ trỏ, trở thành mục tiêu công kích, để tao xem lát nữa xương cốt tụi mày còn có thể cứng cỡ nào, ha ha! Đồ ngul!"
Sở dĩ Dương Thiên vẫn luôn không ra tay là bởi vì... Những người này, năm đó, đều từng xưng anh gọi em với nhau!
Khi còn đi học, gia đình Dương Thiên khá giả, chưa bao giờ thiếu tiền để tiêu xài!
Những người khác, chỉ cần là bạn học, người nào không có tiền trả học phí hay gặp khó khăn gì trong cuộc sống, chỉ cần mở miệng, Dương Thiên xưa nay chưa từng nói không!
Hơn nữa, số tiền cho mượn đó dù nói là mượn nhưng thực tế là trực tiếp cho đi, bởi vì Dương Thiên chưa từng ghi lại, tiền đưa đi là xong, cho tới bây giờ cũng chưa có ai mở miệng nói trả lại cho anh, đám người này, ha ha, dường như cũng không có ý định trả lại.
Tất cả những điều này có thể gạt sang một bên!
Thậm chí, nửa giờ trước, khi Dương Thiên và Triệu Ngạn bước vào phòng, lo ngại mặt mũi của La Tranh nên không ai chào hỏi Dương Thiên, Dương Thiên cũng có thể không thèm để ý.
Dương Thiên đang chờ, chờ xem đám người này có thể quá phận tới mức nàolI
Bây giờ, Dương Thiên cuối cùng cũng hài lòng.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, lòng lang dạ sói, mượn gió bẻ măng, mỗi người đều suy tính cho bản thân... Thậm chí, từ khi bắt đầu còn gọi mấy tiếng anh Dương, đến cuối cùng, ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi...
Tốt, tất cả các người, đều rất tốt!
Dương Thiên cười lạnh một tiếng, quay sang nhìn chăm chăm La Tranh.
La Tranh nhìn thấy ánh mắt của Dương Thiên, cười khinh thường: "Ha ha, Dương Thiên, nếu hôm nay chúng ta đã như vậy, vậy chúng ta nói trắng ra luôn đi, bạn gái của cậu, Ninh Thanh Thanh, cũng là bạn học của tôi, tôi thích cô ấy, tôi đã thích cô ấy mười năm rồi! Cậu đã bỏ rơi cô ấy sáu năm, bây giờ cũng nên đến lượt của tôi rồi đúng không?"
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
La Tranh nói tiếp: "Đã qua sáu năm rồi, tôi nghĩ giữa hai người cũng chả có tình cảm gì để nói nữa, nhưng tôi ngày nhớ đêm mong Thanh Thanh, tôi không yêu cầu Thanh Thanh có thể lập tức tiếp nhận tôi, yêu cầu duy nhất của tôi đó là cậu tiếp tục biến mất khỏi Long thành này, giống như chưa từng xuất hiện! Nếu cậu có thể đồng ý, với tư cách là bạn học cũ, tôi sẽ bồi thường cho cậu một chút, cụ thể là bao nhiều, ha ha, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng..."
"Con mẹ mày La Tranh! Mày còn chưa uống mà đã say rồi à?!" Triệu Ngạn nghe vậy liền nổi trận lôi đình, tức giận nhảy lên cao ba mét, chuẩn bị ra tay!
Kết quả là, La Tranh phất phất tay, hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen xông lên, mỗi người tung ra một cước, tầm mắt Triệu Ngạn tối sầm, bị đá ra ngoài!
Ánh mắt Dương Thiên sáng lên: "Được nha La Tranh, cậu bây giờ còn có cả vệ sĩ cơ à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!