Triệu Ngạn còn chưa ngồi đủ, đành lưu luyến không rời mà xuống xe, vẻ mặt lưu luyến, thậm chí còn dõng dạc nói với Dương Thiên:
"Anh Thiên, thật ra hôm nay tôi thật sự không muốn tham gia buổi họp lớp của cái tên La Tranh đó chút nào, hay là thế này, anh nói với chị đại bạch phú mỹ này một chút, để cô ấy chở tôi lạng vài vòng quanh Long Thành trên chiếc xe sang này, chờ mọi người họp lớp xong thì chở tôi trở lại, được không?"
"Phì...
Dương Thiên vốn luôn nghiêm túc cũng bị bộ dạng vừa thấy xe sang là sáng mắt của Triệu Ngạn làm cho buồn cười, Dương Thiên chân thành nói:
"Cậu biết để một nữ chủ tịch giá trị bản thân hàng trăm triệu làm tài xế cho cậu thì phải cần bao nhiêu can đảm không? Ai cho cậu lá gan để nói mấy lời đó vậy??"
"Cái gì chứ!?"
Triệu Ngạn nghe Dương Thiên nói vậy thì suýt bị dọa tới mức hồn phi phách tán, xém chút ném luôn điện thoại trong tay đi, nói chuyện cũng không còn rõ ràng nữa, ấp a ấp úng:
"Chuyện này, Anh Thiên, anh nói cái gì? Bao... bao nhiêu cơ? Hơn trăm triệu á? Anh đùa gì thế, Long Thành có được mấy người giá trị con người lên tới trăm triệu đâu? Đường Khánh Nguyên của Tập đoàn Dầu khí Đường thị là một, Tào Hồng Đức của Tập đoàn Thép là hai, Giang Tiếu Anh của Giải trí Tiếu Anh là ba... La Tranh cũng được xem như nửa người, còn ai nữa đâu? Anh đang đùa gì vậy..."
"Được rồi, được rồi...
Dương Thiên võ võ bả vai Triệu Ngạn: "Vừa rồi nghe Dương Phi Phi nói cậu dự định làm dự án điện thoại AR gì đó, nếu cậu thật sự muốn làm, tốt nhất nên nói chuyện với chị đại bạch phú mỹ này nhiều một chút, lưu lại số điện thoại, đỉnh cao nhân sinh trong tầm tay cậu đó"
Trên thực tế, lời nói của Dương Thiên có hàm ý.
Triệu Ngạn vì tình nghĩa anh em năm xưa mà từ bỏ Dương Phi Phi, trong nháy mắt từ một thanh niên tiểu tư sản có xe có nhà biến thành một kẻ tay trắng, Dương 'Thần nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.
Dự án trong tay cậu ta đối với người khác là chuyện viển vông, nhưng nếu là một người phụ nữ thông minh và có năng lực như Giang Tiếu Anh để mắt tới, đầu tư một chút, thay đổi chiến lược và phương thức kinh doanh, cậu ta lập tức có thể lắc mình trở thành phú ông cũng không phải là chuyện kẻ khờ nằm mộng, như Triệu Ngạn vừa nói, Giang Tiếu Anh là một trong những người có giá trị bản thân hàng trăm triệu.
Chỉ là cậu ta chỉ mới nghe nói đến cái tên Giang Tiếu Anh nhưng chưa từng thấy người, cho nên lúc này người †a đứng trước mặt cậu ta nhưng cậu ta lại không thể nhận ra.
Vậy nên, giờ phút này, mặc dù bản thân Dương Thiên cũng không có gì trong tay giống như Triệu Ngạn, thế nhưng anh nói một câu cũng có thể khiến Triệu Ngạn lên như diều gặp gió, đây cũng không phải là ăn nói lung tung.
Giang Tiếu Anh là một người thông minh, cô lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Thiên.
Cô trực tiếp gật đầu: "Được, anh Thiên, không thành vấn đề, đây là danh thiếp của tôi."
Nói xong, Giang Tiếu Anh đưa một tấm danh thiếp của mình cho Triệu Ngạn.
Sau khi nhận được danh thiếp, Triệu Ngạn nhìn qua một lượt sau đó mới trợn to hai mắt, hối hận đến xanh cả ruột! Hối hận vì vừa rồi đã không nghiêm túc tỉ mỉ tận hưởng tư vị ngồi cùng một chiếc xe với nữ thần quốc dân Giang Tiếu Anh, lại còn là Giang Tiếu Anh lái xe chở cậu taI!
"Thì ra... Là Giang Tiếu Anh"
Giang Tiếu Anh, 24 tuổi, là chủ tịch của Công ty Giải trí Tiếu Anh, và cũng là người đưa ra quyết định của Công ty Đầu tư Tiếu Anh, nói cách khác, cũng là người đứng đầu.