Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com


Sau đó, Tần Minh vì không muốn để Tuệ Hy khó xử nên anh quyết định sang phòng sách để xử lý công văn trước, để tối một chút rồi anh sẽ sang phòng ngủ sau.
Bỗng, chưa đến mười lăm phút thì có tiếng sấm chớp, Tần Minh từng nghe Liễu Nhiên nói Tuệ Hy có nỗi sợ với sấm.

Thấy sấm chớp như vậy, Tần Minh liền nhanh chân chuẩn bị bước sang phòng ngủ, thì ở bên ngoài anh bị Phương Diễm Đoan ngăn lại.

Cô ta được Lâm Giao "mời" ngủ lại một vài đêm với bà, Tần Minh nhìn thấy cô ta đã chướng mắt
- Anh Minh...!Anh..
- CÚT!
Nói xong, chưa để Phương Diễm Đoan phản ứng lại, Tần Minh đã đẩy cô ta sang một bên.

Chạy vào phòng ngủ, nhìn xung quanh một lượt thì không thấy Tuệ Hy đâu, sau đó...!Anh đi vào phòng tắm...
Cảnh tượng người con gái anh yêu, toàn thân đều được phơi bày trước mắt, lại ngồi co ro một góc.

Tần Minh nhanh chóng lấy chiếc khăn lông trùm lên lên người của cô, ôm cô vào lòng, còn không quên xoa xoa lưng của cô...!Luôn miệng nói
- Không sao...!Không sao...!Có anh đây.
Tuệ Hy từ nhỏ đã rất sợ sấm, nên phòng ngủ của cô phải được cách âm cả trong lẫn ngoài, vì Diệp Hải rất lo mỗi khi mưa đến.

Chỉ cần nghe tiếng sấm, là Tuệ Hy liền kích động đến lạ kì.

Nhưng mà, hôm nay cô lại bị Tần Minh nhìn thấy toàn thân, nhưng anh vẫn ôn nhu và không làm gì cả.

Mục đích đơn giản của anh chỉ là giúp cô...!Sau đó, Tần Minh cho cô thay lại quần áo, sau đó lấy máy sấy, sấy khô tóc cho cô.
- Em có lạnh không?
Tuệ Hy lắc đầu, bỗng chốc....!Cô lại lên tiếng
- Anh không làm gì sao?
Giọng của cô khàn khàn, rất nhỏ, còn có chút run rẩy trong đó.

Nhưng Tần Minh chỉ mỉm cười dịu dàng, hôn nhẹ lên trán của cô, rồi nói
- Làm gì là làm gì? Em vẫn còn bé như vậy.

Làm gì đây?
- Anh....

- Thôi được rồi, chắc hẳn đêm nay vẫn còn mưa rất lớn.

Em nhanh đi ngủ đi, anh sẽ ở đây canh em ngủ.

Đợi em ngủ rồi, anh sẽ sang phòng sách.
Tuệ Hy nằm xuống, nhắm mắt lại.

Chưa đến năm phút, thì lại có tiếng sấm, Tuệ Hy liền giật mình.

Tần Minh ngồi một bên, anh hiện tại thực sự không biết nên làm gì cho cô mới đúng.

Sau đó, anh liền nằm một bên, ôm lấy cô vào lòng
Cô nằm trong lòng của Tần Minh, đưa đôi mắt long lanh nhìn anh, rồi Tần Minh lại cười, miệng thì nói
- Không sao, em ngủ đi.

Anh ở đây trông em ngủ.
Nghe những lời anh nói, trong lòng của Tuệ Hy lại có chút gì đó...!Run run, nếu như bây giờ...!Người bên cạnh cô, người đang ôm cô là Vệ Kha...!Thì tốt quá, nhưng mà...!Vệ Kha lại không có ở đây.

Người bên cạnh cô...!Lại là Tần Minh
Trong lòng Tần Minh biết hiện tại suy nghĩ của Tuệ Hy là gì.

Anh cũng có nghe nói là....!Hết tuần này Vệ Kha sẽ đến Na Uy, vì ở đó...!Ngành CTF phát triển hơn ở đây, nếu Vệ Kha đến đó...!Ước mơ của của anh ta sẽ sớm được thực hiện.

Nhưng mà có lẽ cũng phải mất vài năm, Tần Minh hi vọng...!Đến lúc đó, Tuệ Hy sẽ quên được Vệ Kha và chấp nhận tình cảm của anh
Bản thân Tần Minh không biết là bây giờ...!Anh có nên nói cho Tuệ Hy biết việc này hay không....!Nghĩ ngợi một lúc, Tần Minh quyết định nói
- Tuần sau Vệ Kha đến Na Uy.
Tuệ Hy im lặng, nhưng cô lại nhìn anh
- Em đừng mong anh sẽ giúp em và cậu ta ở cạnh nhau.

Anh chỉ muốn báo với em việc này thôi.

Nếu em muốn đi tiễn cậu ta...!Thì anh sẽ đi cùng em.
- Không đi.
- Tuệ Hy, bảy năm...!Cậu ta đi bảy năm...!Chỉ cần trong bảy năm này, em vẫn yêu cậu ta...!Anh sẽ ly hôn với em.
Tuệ Hy lại không nói gì, vai của cô lại bắt đầu run nhẹ.

Bảy năm, có lẽ đối với người ta thì nó là khoảng thời gian không dài.

Nhưng mà...!Nếu như bảy năm, Vệ Kha không ở bên cô...!Thì chỉ là sớm hay muộn, cô sẽ quên anh...!Quên mất anh đã yêu cô thế nào.
- Đừng nghĩ nữa.

Nhanh ngủ đi.

Ngày mai em còn đi học.
Tần Minh ôm chặt lấy cô, nhưng mà...!Tuệ Hy lại hỏi anh
- Mẹ...!Có giận em không?
- Em đừng quan tâm đến mẹ hay Phương Diễm Đoan.

Mẹ chỉ là muốn có cháu sớm, nên mới hay cạnh khóe em.

Mặc kệ bà ấy.
Tuệ Hy lại nhìn anh
- Vậy...!Tại sao anh không làm gì em?
- Anh muốn khi có đứa bé.

Thì nó là kết tinh của tình yêu chúng ta, chứ không phải là ép buộc em sinh con.


Anh lấy em về...!Là làm vợ.

Chứ anh không lấy em về để sinh cháu cho mẹ anh.

Đối với anh, con cái không quan trọng...!Quan trọng là em.
Tuệ Hy lại im lặng, cô rúc đầu vào lồng ngực của anh.

Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Tần Minh.

Và hiện tại, cô vẫn cảm nhận được sự che chở mà anh muốn đem lại cho cô.
Một lúc sau, Tuệ Hy cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không chỉ vậy, Tuệ Hy còn ôm tay của Tần Minh rất chặt....!Rất chặt, giống như là không muốn để anh rời khỏi.

Tần Minh mỉm cười một cái, hôn nhẹ lên tóc của cô rồi nói nhỏ
- Anh tình nguyện làm cái bóng của Vệ Kha, để bảo vệ em....!Tuệ Hy, không chỉ Vệ Kha mới cần em.

Tần Minh anh cũng cần em...!Rất cần em.!
[.....................]
Sáng hôm sau
Tần Minh dậy rất sớm, nhưng lại không thấy người bên cạnh đâu.

Anh đã nhanh tay nhanh chân chuẩn bị rồi bay xuống nhà tìm cô, nhưng khi anh nhìn sang nhà bếp.

Thì Tần Minh nhìn thấy Tuệ Hy đang loay hoay dưới bếp, anh mỉm cười một cái.

Cảnh tượng này anh đã từng mơ đến...
Chậm chạp, Tần Minh chậm chạp đi xuống dưới nhà, anh còn ra hiệu cho Quản gia im lặng.

Anh từ từ đi đến bên cạnh Tuệ Hy, nhẹ nhàng lên tiếng
- Em đang làm gì vậy?
- A....
Tần Minh đột ngột ôm lấy Tuệ Hy từ phía sau, làm cho Tuệ Hy giật mình.

Nhưng rồi cô lại mỉm cười dịu dàng đáp trả
- Chỉ là nấu bữa sáng.

À, anh thử xem...!Có vừa vị không?
Tuệ Hy nhẹ nhàng lấy một ít nước soup để cho Tần Minh nếm thử, Tần Minh nhìn gương mặt chờ đợi của Tuệ Hy, liền cười cười
- Rất ngon.

Tuệ Hy cũng chỉ mỉm cười nhìn Tần Minh một chút, bỗng...!Tần Minh nói
- Sao em lại thay đổi thái độ như vậy?
Tuệ Hy dừng tay, cô xoay người đối diện với Tần Minh, vẫn là động thái nhẹ nhàng của Diệp Tuệ Hy, cô nói
- Em không biết, chỉ là bản thân em nghĩ.

Nếu đã muốn cho anh cơ hội thử, thì nên công bằng.

Không nên vì Vệ Kha mà lạnh nhạt với anh.

Với lại, anh đừng nghĩ....!Chỉ vì mấy câu hôm qua anh nói mà em mở lòng!
Tần Minh cười, sau đó...!Cả hai cùng nhau dọn thức ăn lên bàn.

Khi Phương Diễm Đoan và Lâm Giao xuống nhà, vì Lâm Giao muốn nấu bữa sáng.

Thì bà đã thấy thức ăn trên bàn đã bày sẵn...!Nhưng lại không thấy Tuệ Hy hay Tần Minh đâu, bà liền hỏi quản gia
- Quản gia, ai nấu vậy?
- Dạ thưa phu nhân, là do cô chủ nấu.

Sáng sớm cô chủ đã tự mình đi chợ và nấu.

Còn dặn tôi không được cho cậu chủ biết.
Lâm Giao kinh ngạc, nhưng bà vẫn giữ trong lòng một quan điểm là "Hễ là đại tiểu thư, thì nấu ăn chẳng ra gì".

Nhưng kết quả lại khiến bà kinh ngạc.

Bỗng chốc, Quản gia lại nói
- Phu nhân, tôi nói những câu này chắc ngài sẽ khó chịu.

Nhưng mà Cô chủ thật tâm không xấu, còn nữa...!Ngài đừng áp đặt suy nghĩ của thế hệ trước lên cô cậu chủ, cô chủ vẫn còn nhỏ...!Nếu thực sự mang thai, có lẽ rất nguy hiểm, với lại....!Với lại...!Xung quanh cô, cậu chủ còn rất nhiều kẻ quấy rối.

Nếu như ngài muốn có cháu, thì tôi thật sự không dám nghĩ đến...!Ngài phải mất bao nhiêu đứa cháu, thì mới có cháu!.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!