Hai mí mắt nặng trĩu như là bị cả tấn đá đè lên, cô chỉ có thể mơ hồ dùng tai để nghe ngóng tình hình xung quanh. Nơi này quá mức yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người khác ù tai. Uyển Khanh lại có một cảm giác kỳ lạ, cô nhìn thấy chị gái và mẹ gọi cô về ăn cơm trong một khung cảnh gia đình ấm cúng, nhìn thấy bản thân đang ngồi trong phòng họp lớn của Yunus nghe các cổ đông báo cáo công việc, còn nhìn thấy cảnh lúc nhỏ cô lén trốn giờ học dương cầm bị mẹ phát hiện liền phạt cô chạy quanh sân vận động ba vòng…
Những chuyện này liên tục lướt qua trong đầu Uyển Khanh khiến đầu mày cô khó chịu nhíu chặt lại, đây đều là những chuyện xa lạ, không có trong ký ức của cô…
Nó được xảy ra trước năm bảy tuổi sao?
Uyển Khanh nghe thấy tiếng xèng xèng, có người mở của bước vào. Cô mở mắt, mờ ảo nhìn thấy một đôi chân đang đi về phía mình, còn Uyển Khanh thì đang nằm rạp trên mặt đất.
“Anh trai, ngài không giết con nhỏ này thật sao?”- Em trai kết nghĩa của Haro – Tosak lên tiếng.
Uyển Khanh biết họ đang nói về cô…
“Mạng của nó vẫn còn tác dụng.”- Haro ngồi xuống bên cạnh Uyển Khanh, giơ tay nâng gương mặt lờ mờ của cô lên: “Tỉnh rồi sao?”
Uyển Khanh nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ, cô thều thào nói: “Đây là đâu?”
Uyển Khanh nhìn xung quanh, xem ra nơi này chính là thùng chở đồ của một chiếc container cở lớn.
“Đây là địa ngục!”- Người đàn ông đáp.
Uyển Khanh bật cười, nụ cười khẩy cực kì thản nhiên: “Phí lời, người thánh thiện như tôi sao có thể xuống địa ngục được?”
Người đàn ông khẽ nheo mắt, tuy rằng đeo một lớp mặt nạ nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn đang kinh ngạc: “Cô bình tĩnh như vậy sao?”
“Thế nào, sự bình tĩnh của tôi đã khiến anh không hài lòng sao?”- Uyển Khanh ngồi dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.
“Lôi Uyển Khanh, cô nghĩ tôi thật sự không giết cô sao? Mạng của cô đối với tôi mà nói chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.”
Uyển Khanh vẫn giữ nụ cười thản nhiên mà vô cùng bướng bỉnh trên môi: “Anh không dám giết tôi càng không có bản lĩnh giết tôi.”
“Cô nói cái gì?”- Giọng người đàn ông chuyển lạnh, rõ ràng đã bị lời nói của Uyển Khanh làm cho tức giận.
Tosak đứng một bên, giờ phút này thật sự nghi ngờ Lôi Uyển Khanh này không biết là do có vấn đề về não bộ hay là do cô ta quá mức tự tin mình sẽ toàn mạng rời khỏi nơi này mà ngay cả một chút sợ hãi cũng không có?
Nhưng mà Tosak không biết rằng gã đã sai tôi.
Uyển Khanh sợ, sợ chết đi được! Nhưng mà hiện giờ là tình thế bất lợi với cô, cô không thể lộ ra vẻ sợ hãi được. Phải bình tĩnh xem xét tình hình, chỉ như vậy mới có khả năng sống.
Trong tình thế cấp bách dùng khí thế để áp đảo đối phương.
Uyển Khanh chậm rãi nói: “Không phải sao? Anh muốn dùng tôi để ép Hạ Dĩ Niên mang tư liệu mật của Triệu gia đến đây để trao đổi, phải đến bước đường dùng cách thức hèn hạ thế này thì cũng đủ chứng minh anh không có bản lĩnh rồi.”
“Cô…”
“Haro phải không?”- Uyển Khanh lên tiếng, đưa mắt đánh giá y ta: “Người đã giết Anna, Megan, Era và Âu Giãn Tình có phải là anh không?”
“Phải, là tôi giết bọn họ, một lũ đáng chết!”- Haro đứng lên, vẻ mặt hung hiểm nói: “Anna và Megan đều là những con đàn bà trắc nết, bọn chúng cần đàn ông còn tôi cần tiền của chúng, quá phù hợp với nhau còn gì? Nếu như bọn chúng ngoan ngoãn một chút tôi cũng không cần phải ra tay làm gì. Còn Era, hừ, một đứa lo chuyện bao đồng, cô ta nghe được kế hoạch này của tôi, dĩ nhiên cô ta cũng phải chết. Còn Âu Giãn Tình, một đứa phản bội, vì Hạ Dĩ Niên mà chống đối tôi, được, cô ta chung thủy như vậy thì cứ để cho cô ta dùng mạng sống để chứng minh. Bọn họ, một lũ đáng chết.”
“Anh dùng cách thức gì giết họ?”- Uyển Khanh hỏi.
Lần này Haro không có ý định trả lời cô.
Uyển Khanh đứng từ dưới đất lên, cố gắng bám vào thành sắt phía sau để trụ vững, cô lấy con chip trong túi áo ra giơ lên sau đó bật công tắt trên đó.
Tiếng nước chảy vang lên. Haro đang quay lưng về phía cô cũng kinh ngạc quay lại, Tosak cũng bàng hoàng không kém.
Uyển Khanh nói: “Âm thanh này không phải là tiếng nước chảy thông thường, tiếng nước chảy này từng nằm trong dự án âm nhạc của Venus, âm thanh này phát ra một loại bức sóng, chỉ cần khi đó đầu óc người nghe không tỉnh táo thì nhất định sẽ bị âm thanh này khống chế. Anh đã cho những cô gái kia nghe cái này, sau đó rất đường đường chính chính bảo bọn họ tự tử, có phải không?”
Sự việc này cũng là Jack đã kể lại cho cô nghe lúc trước, Tiếng nước chảy này do một người Đức gửi tới, được lồng vào mv ca nhạc nhưng sau khi Jack nghe qua và phát hiện ra sự thật khủng khiếp phía sau tiếng nước chảy này thì liền cắt bỏ nó khỏi mv. Kể từ đó đoạn âm thanh này được xếp vào kho âm thanh của Venus, mà Haro này lại là một hacker, muốn lấy một món đồ mà không cần thông qua hệ thống an ninh mạng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Bị Uyển Khanh đoán trúng âm mưu, Haro thoáng qua chút tức giận: “Lôi Uyển Khanh, cô cũng biết nhiều điều làm rồi đấy.”
“Tôi còn biết chắc chắn một điều này.”- Uyển Khanh ném con chip trong tay đi: “Hạ Dĩ Niên sẽ không dùng bản tư liệu mật kia để trao đổi tôi, anh không cần phải phí công sức như vậy.”
Phùng Chí Cường vội vàng kéo cô dậy, khẩu súng trong tay hướng vào nguyệt thái dương của Uyển Khanh: “Mày qua đây thì con đàn bà này sẽ chết!”
“Haro mày chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.”- Lạc Nhân nói.
Phùng Chí Cường quát lên: “Tư liệu mật đâu? Tư liệu mật đâu?”
“Mày đừng nằm mơ giữa ban ngày, tao sẽ không giao tư liệu mật ra.”- Hạ Dĩ Niên nói, ánh mắt nhìn về phía gương mặt nhợt nhạt của Uyển Khanh khẽ nheo lại.
“Mày không cần mạng của nó sao? Có tin tao sẽ giết nó không?”- Phùng Chí Cường hăm dọa.
Uyển Khanh hét lớn: “Dĩ Niên anh đừng quan âm em.”
“Mày câm miệng!”- Phùng Chí Cường quát.
Lúc này Nhật Anh túm áo lôi Tosak tới sau đó ném hắn ta quỳ trên mặt đất. Tosak đã bị đánh tới mức đầu chảy đầy máu…