Bỗng, có tiếng điện thoại reo lên.
Hạ Kiên bị làm phiền chán ghét liếc nhìn, điện thoại anh ở gần đó không hề sáng, cũng không phải của Tiểu Vân. Anh khó hiểu sững lại, bất giác lần mò tìm nơi âm thanh đang phát ra, tiếng chuông từ trong tủ quần áo vẫn vọng ra từng hồi.
Mẫn Dao đặt bánh kem trên đùi, đôi mắt thất thần nhìn màn hình điện thoại, là Hoàng Mộc Nguyên. Có lẽ anh ta đã nhận ra mình mất thứ gì rồi, cô cười nhạt nhẽo bấm tắt máy. Nhưng nhớ đến ánh mắt anh đêm mưa ấy, nhớ đến vòng tay luôn bảo vệ cô, Mẫn Dao ngập ngừng không biết nên làm sao?
Tại sao cô lại rơi vào con đường mệt mỏi này? Hơi nóng từ lồng ngực trào lên cổ họng, cuối cùng vẫn tắt máy.
Hạ Kiên biết mình không nghe nhầm, từ từ đứng lên, mắt dán chặt vào tủ quần áo. Anh vội vàng kéo khăn che hạ thân mình lại, đi lại bên tủ quần áo, khẽ khàng mở cửa. Anh ngơ ngác nhìn cô, thái dương bỗng đau dữ dội, Mẫn Dao cũng ngưỡng mặt nhìn anh, đôi mắt mờ mịt, ma quái.
Cô không thể tưởng tượng được những gì đang xảy ra trước mắt mình. Người mà cô yêu, người mà cô luôn chờ đợi, lại không ngừng lợi dụng, chà đạp tình yêu của cô. Mẫn Dao đau đớn đưa tay lau mặt, phát hiện không hề có nước mắt, nhưng tròng mắt cô đau nhói, muốn rỉ máu. Trái tim của cô chết dần, chết mòn, bả vai dần thôi run rẩy, cứng đờ…
Hạ Kiên đứng chặn trước cửa che bớt đi chút ánh trăng, cái bóng đổ dài trùm lên người cô. Cô bị chiếc bóng đè nặng, thôn tính, nuốt không còn manh giáp. Tình yêu của cô đã tan vỡ rồi, ký ức tốt đẹp bỗng mờ nhạt, biến thành tàn tro.
Hóa ra hôm đó ở bệnh viện, Hoàng Mộc Nguyên đã nói đúng, biết đâu người bắt cóc Lăng Tường Lâm là người cô đem lòng yêu.
Đến giờ cô mới hiểu, vì sao anh thà đưa cô 10% cổ phần cũng không thả người…
Thì ra chính là như vậy…
Trong tay anh không hề giữ người.
Chỉ có cô là con ngốc bị người ta lừa mà thôi.
Nụ cười thê lương của cô hiện ra trên khóe môi ánh mắt rơi trên gương mặt cứng đờ của anh, cô chẳng còn lại gì nữa rồi, mong chờ dựa dẫm vào tình yêu từ anh? Thật quá ngu xuẩn. Cô vịn cửa tủ bước ra, anh vẫn chưa hoàn hồn chân bước hụt một bước. Bánh kem rơi xuống dưới chân anh, nát bét. Tiểu Vân sau một hồi ngây ngốc, cô lấy chăn quấn người mình lại, đi ra ngoài âm thầm không tạo ra tiếng động nào.
Sau cơn mưa, trong không khí vẫn còn hơi lạnh. Mẫn Dao ngước đầu nhìn anh, anh hơi cau mày dường như có nhiều suy tư. Vẫn là gương mặt mà cô từng rất quen thuộc, trông cực kỳ thật thà, hiếu học.
Rất lâu, rất lâu anh mới lên tiếng: "Lúc ra nước ngoài anh và Tiểu Vân đã kết hôn."
Mẫn Dao lạc giọng, thần hồn như trôi hết một nửa: "À, đã kết hôn…"
Cô càng thấy mọi thứ mờ mịt, còn nghĩ có thể luân chuyển bi thương, bỏ qua tất cả, cô không tính toán chuyện đêm nay. Biết đâu lại trời yên biển lặng, không phải cô cũng có lỗi với anh đó sao. Mẫn Dao phì phò thở, không ngờ họ đã kết hôn, cô mới là người ngoài.
Cô thấy kiệt sức vô cùng gương mặt cô méo mó đau khổ tột độ, nước mắt trào ra. Cô vịn cửa cứng cố đứng vững, nước mắt rơi ướt một mảng lớn áo dạ hội đẹp đẽ, đây là chiếc áo năm đó tỏ tình anh đã tặng cô, bờ biển này là nơi họ hẹn hò đầu tiên.
"Thật ra, anh rất yêu em." Anh không nói dối cô, đây là lời thật lòng.
Mẫn Dao như bị dao cứa vào cổ họng, không nói nên lời. Cô nắm váy mình, đầu ngón tay lạnh băng. Anh yêu cô, nhưng tầm quan trọng của cô đứng sau tất cả những gì anh muốn, không đáng để anh phải nao núng dù một chút. Anh rất buồn vì phải tổn thương cô ư? Vậy cô sẽ tha thứ cho anh.
"Hay là… nhân lúc cô ta không ở đây, anh có hôn em không? Chỉ trong giây lát cũng được, đừng để cô ta biết."
Ngón tay trắng nhợt của Hạ Kiên nâng lên, đầu ngón tay như dính tàn tro hiện ra một vệt xám ảm đạm. Con ngươi đen tối của anh khẽ chuyển động, mơ hồ hiện ra ánh sáng, lẳng lặng nhìn cô mặt đầy nước mắt, anh đau lòng nhắm mắt, cúi đầu khẽ hôn. Người anh dại ra, rã rệu…
Trong tim anh cô vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng, là tia sáng duy nhất lóe trên con đường tăm tối của anh. Đáng tiếc rằng anh trời sinh đã là kẻ tham vọng, anh biết mình không cưỡng lại cám dỗ trần tục, giữa cô là quyền lực danh vọng, anh đã có lựa chọn. Đã từng có lúc anh đắn đo, song chỉ duy trì trong giây lát. Thù hận che lấp tất cả, không gì sánh được lợi ích và mục tiêu anh thèm khát.
…
Tiểu Vân đã thay quần áo đứng dựa cửa phòng trầm ngâm, bỗng cô nghe một âm thanh rất lớn. Cô nghe anh gọi tên ấy bằng cả tâm can dần xé, dùng hết sức lực moi tim mình ra. Như là có gì rơi xuống, cô mở cửa lao vào phòng như điên. Bên ban công chỉ có anh đứng ngây ngốc nhìn xuống dưới mặt biển, người Tiểu Vân lạnh ngắt, cô chạy lại nhìn mặt biển đang khuấy động, bọt trắng xóa… rồi mọi thứ đều tan mất, trở về tĩnh lặng.
Tiểu Vân xoay người nhìn anh, sợ đến trượt dài ngã xuống bên ban công, ngơ ngác ngửa cổ nhìn người đàn ông thất thần tìm chút hy vọng nhỏ nhoi: "Cô ấy đâu?"
Cô ấy đâu? Anh không biết… có lẽ cô ấy đã hoàn thành xong chuyện tàn khốc quyết tuyệt nhất cuộc đời mình, rời xa anh, rời xa chốn lạnh lẽo, không chút tình người này. Anh không trả lời, tê dại đứng nhìn xuống dưới mặt biển, anh nhìn thấy rất nhiều thứ, lớp bụi vàng trong ký ức bị khuấy lên, bay khắp nơi. Anh nhìn thấy cô vẫn xinh đẹp lộng lẫy tựa như sao băng, ánh sáng rực lửa ấy lao vào tim anh, ở nơi đó không có bi thương và nước mắt.
Một sự cố điên rồ và khủng khiếp đã làm tất cả thay đổi. Trái tim anh dần nguội lạnh, đây là giấc mơ đúng không? Sau đêm nay mọi thứ sẽ trở về như thuở nước ấm trời êm.
Mối thâm tình ngày ấy đã chôn vùi dưới lòng biển sâu đen ngòm? Anh không dời mắt nổi mặt biển ấy, người con gái anh rất yêu, cô không ngừng hy sinh cho anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh. Khi gặp lại cô đã không còn ngọt ngào lúng liếng như trước, thế gian này tổn thương em bao nhiêu, có lẽ không bằng anh.
Rốt cuộc vừa rồi cô muốn nói gì với anh, lời thì thầm đã tan vào gió biển. Lúc đó cô có nhìn anh đầy oán hận không, hay là bi thống đến ngây dại, trống rỗng. Anh đã tự tay đẩy cô ra khỏi đời anh rồi, lần này không thể gặp lại được nữa, không thể…
**
Hoàng Mộc Nguyên run lẩy bẩy: "Vì sao vậy… đến cuối cùng cô ấy vẫn chọn anh ta."
Tề Dĩ An gạt tàn thuốc, đáp: "Không biết."
"Đáng ra khi đó tao không nên mềm lòng, cô ấy bảo muốn trở về tìm ánh sáng của đời mình. Tao cứ nghĩ nơi đó ánh nắng chan đầy… thích hợp với cô ấy." Hoàng Mộc Nguyên cầm lá thu trên tay, trang giấy đã đầy vết mực lem, từng đốm nước mắt thấm loang dày đặc. Anh không có sức đọc hết những lời cô viết, nét chữ xiêu vẹo cũng thấm đầy nước mắt của cô, nhưng anh có thể lờ mờ tưởng tượng ra bộ dạng cô viết thư. Cô để con dấu của anh trong tủ giữ đồ, nhờ người nhắn anh đến đó lấy. Bên trong ngoài thư, hợp đồng chuyển nhượng, còn có mấy tấm ảnh chụp anh và cô, nụ cười của cô trong bức ảnh đó, là giả, anh vẫn rất muốn gìn giữ: "Xin lỗi sao, em đã biết mình mắc nợ anh rồi sao?"
Người con gái đó muốn trở về khuyên anh ta từ bỏ tất cả, đi thật xa, vĩnh viễn biến mất trước mặt họ, xin anh nể chút tình cảm còn sót lại hãy buông tha, đừng truy cùng giết tận.
Cô đã đi rồi, thật sự đã đi xa.
"Tại sao trong lòng em không bao giờ có anh? Vào thời khắc ấy em có nghĩ đến anh?"
Tề Dĩ An nhìn ra cửa sổ, hờ hững đáp: "Đã đến lúc dọn dẹp rồi."
Hoàng Mộc Nguyên biết anh ta nói đến ai, nhưng không có tâm trạng trả lời, đờ đẫn nhìn vào hư không: "Cô ấy yêu anh ta đến mức đó sao, cả can đảm nói lời vứt bỏ cũng không có, quyết tuyệt trốn tránh."
"Không biết, không ai dạy tao phải yêu một người thế nào, phải hết lòng hết dạ dốc tâm can ra sao." Tề Dĩ An cười lạnh lẽo: "Cha chúng ta, nào có dạy dỗ điều gì?"
Hoàng Mộc Nguyên nghẹn lại, không thốt nên lời.
"Nhưng tao biết rõ, tao phải tìm Linh Linh trở về, có lẽ… vẫn có chút hy vọng."
…
"Bây giờ là tin tức về ngành tài chính ngân hàng, Tề Dĩ An trở thành cổ đông lớn của Shujii nhật bản, vừa mới mở họp báo tuyên bố nắm trong tay 57% cổ phần. Một bước tiến vào hàng ngũ những người đàn ông độc thân hoàng kim."
Hạ Kiên nhìn chằm chằm dòng tin trên ti vi, sắc mặt tái nhợt. Sao anh lại quên mất cái tên ăn chơi lêu lỏng này cũng từng mang họ Hoàng? Được lắm, được lắm!
Điện thoại của anh không ngừng reo lên, là Tiểu Vân. Từ sáng đến giờ anh đã nghe rất nhiều cuộc gọi từ ngân hàng, cả việc trả lời các câu hỏi của cảnh sát, thật sự quá mệt mỏi ứng phó rồi, anh thở dài ấn nút tắt máy. Tề Dĩ An đã nắm hết ngân sách trong ngân hàng, Hoàng Khải biến mất không chút tin tức. Trước khi đi ông ấy còn gửi tin nói mình đi đâu đó du lịch, bảo anh cứ chờ tin tốt lành, nghĩ lại mọi chuyện kỹ càng, anh đã rơi vào bẫy của họ. Số tiền khổng lồ anh nợ, chẳng dám tin có ngày trả hết…
Hoàng Khải vô dụng lại ăn chơi nhiều năm, nếu muốn phản bội không tới lượt anh ra giá! Có thể thấy ông ta đã quyết định cả đời này làm thân dây leo dựa vào cổ thụ, an nhàn sung sướng. Không cần phải xông pha thương trường, càng không cần nghĩ đến không có tiền tiêu.
Một kẻ hèn nhát nhu nhược.
Anh rã rời nằm vật ra sofa, tin tức trên ti vi không ngừng thay đổi, hình như có nhắc đến Niên Thịnh, hình như có nhắc đến anh… cũng có nhắc đến cô. Hạ Kiên lấy trong túi ra tấm ảnh, không kiềm được quằn quại, giây phút cô nói muốn gả cho anh, tương lai có ra sao cũng gả cho anh, trái tim đã sụp lún một lỗ hổng không ai hay. Cô không biết, không thể nào biết được nữa, thật ra anh cũng có chuyện giấu cô, chuyện cứu giúp năm đó…
Anh mệt quá, thật sự quá mệt rồi…
…
Sau khi kết án, Lương Tường Lâm dắt Bình An đến thăm mộ cô, anh gầy gò đi rất nhiều, râu ria lồm xồm. Cánh đồng hoa dại này không tệ chút nào, anh muốn dọn cỏ phủ quanh nhưng thôi, nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này, biết đâu cô có thể tự an ủi cuộc đời mình không quá bi kịch, vẫn còn chút màu sắc tươi sáng.
Bình An ũ dột, người ta nói mẹ lên thiên đường rồi, nơi đó có nhiều niềm vui. Cớ sao, cha lại luôn u sầu?
"Cha, là chú hôm trước đến đặt hoa lên mộ, con thấy chú ấy rất buồn, còn khóc nữa, vì sao thế ạ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!