CHƯƠNG 26: CHÁU KHÔNG XỨNG VỚI CHÁU TA
Bà Nguyệt nhận ra hoàn cảnh hình như có gì không đúng lắm, bèn đứng ra trước mặt con gái, che chở cho cô:
“Con tôi nói không quen là không quen. Tôi không cần biết Phùng Đức Khoan là ai. Nếu như là người đàng hoàng tại sao không đến tận nhà nói chuyện mà bắt con tôi đi?”
Thư vỗ tay lên vai bà, nhẹ giọng an ủi: “Mẹ, con quen ông ấy. Không có chuyện gì đâu ạ.”
“Hả? Con quen à?”
“Dạ, ông ấy là bố của bạn con. Mẹ chờ ở nhà, con đi một lát sẽ về ngay.”
“Thư, con… cẩn thận.”
Thấy sự quyết tâm trong mắt con gái, bà Nguyệt chỉ đành để cô đi. Tuy là thế, với sự linh cảm của một người mẹ, bà lại cảm thấy không ổn lắm.
“Hay mẹ đi với con có được không?”
Nhận được câu hỏi, người quản gia bày tỏ thái độ: “Ông chủ chúng tôi chỉ muốn gặp cô Thư thôi. Bà yên tâm, chúng tôi là danh gia vọng tộc. Ông chủ chúng tôi sẽ không làm gì con gái bà đâu, mà còn chịu trách nhiệm đưa cô ấy an toàn trở về nữa.”
Thư cho bà một cái gật đầu an tâm. Cô hỏi ông: “Cháu nhắn tin cho một người được không?”
“Được.”
Thư đứng ra một góc, ấn số của Nghiêm. Thứ cô nhận được là tiếng của tổng đài viên nặng nề. Điện thoại của anh đang tắt máy, không thể liên lạc được.
Tay Thư nắm chiếc điện thoại trắng bệch. Cô nghĩ nghĩ, nhắn cho một người khác: “Tôi đang ở nhà ông nội của Nghiêm. Cậu có rảnh thì chờ ở cửa đón tôi với.”
Cô tắt điện thoại đi, quay trở lại dặn dò mẹ mình rồi theo ông chú lên xe. Thấy cô bối rối, ông ấy bảo:
“Gọi tôi là chú Toàn là được rồi. Tôi đã chăm sóc cậu chủ Nghiêm từ khi còn nhỏ. Khi còn bé tí, cậu ấy đã đi sau tôi gọi chú ơi rồi.”
“Chú Toàn…” Thư thân thiện gọi ông.
Ông Toàn tặc lưỡi: “Cô làm như thế nào mà quen cậu chủ vậy?”
Thư kể lại chuyện mình gặp Nghiêm ở trên đường, tất nhiên giấu đi một phần lớn các chi tiết. Cô không biết người đàn ông này theo phe ai. Nếu như ông ấy theo phe Phùng Thanh Nam, thì việc thừa nhận cô vô tình cứu được Nghiêm chỉ khiến cô thêm nguy hiểm.
“Hôm ấy cháu gặp anh ấy ngất ở trên đường, nên mới đưa anh ấy về nhà. Trùng hợp là mấy ngày sau anh ấy còn cứu cháu nữa.”
“Nào chỉ là cứu bình thường. Cậu ta còn đánh sập khách sạn Hoa Diên Vỹ, làm cậu chủ nhỏ tức điên lên hầm hè cả tháng trời. Kế đến đắc tội với đại gia vàng bạc, bố của Đoàn Xuân Hải. Vì một cô gái mà làm như thế, thật chẳng có chút tương lai nào.”
Thư đánh giá thái độ của của ông Toàn đối với Nghiêm và gã em trai của anh mà cô chưa từng gặp mặt. Có vẻ ông không đứng về phía Phùng Thanh Nam, nhưng cũng không hẳn là quan tâm đến Nghiêm. Ông chỉ đang để ý đến tài năng của anh mà thôi.
“Cháu không biết những chuyện đấu đá trong gia tộc của người giàu. Nhưng là một công dân, cháu sẽ làm như Nghiêm. Để những nơi hỗn tạp kia tồn tại, sớm muộn gì cũng có ngày người thân của mình gặp nguy hiểm.”
“Đấy là vì mắt nhìn của cô kém, không biết đại cục là gì. Những kẻ kém cỏi chưa ra khỏi cái giếng của mình toàn thiển cận như thế.”
Minh Thư đáp lại ông bằng một câu “Chú dạy phải!”, sau đó chìm vào trong im lặng.
Xe lái với tốc độ êm ru trong thành phố, chẳng mấy chốc thì đến một biệt phủ. Đúng! Phải gọi là biệt phủ mới thấy được hết sự xa hoa tráng lệ của nó.
Biệt phủ của nhà họ Phùng được xây theo phong cách Pháp. Ngôi nhà hùng vĩ bề thế nằm giữa màu xanh bát ngát của cây vườn. Thư đi khá lâu mới vào được phòng khách của nhà họ. Trên chiếc ghế mạ vàng, một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi chơi cờ vua, không để ý gì đến mọi chuyện xung quanh.
“Ông chủ. Tôi đã đưa cô Thư đến rồi đây ạ.”
Dựa vào cách xưng hô của chú Toàn, Thư có thể nhận ra đây là ông nội của Nghiêm, Phùng Đức Khoan.
Cô cúi đầu, lễ phép chào: “Cháu chào ông ạ.”
Ông Khoan không trả lời, chỉ phất tay ra hiệu cho quản gia ra ngoài. Ông vẫn dán mắt vào bàn cờ, giống như sợ chỉ một phút lơ là thôi là sẽ mất đi cơ hội chiến thắng. Hoặc cũng có thể nói rằng đang thử sức kiên nhẫn của Thư.
Cô im lặng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không đưa mắt lung tung để đánh giá mọi thứ ở trong nhà. Với người khác, có lẽ đã bị hoa mắt trước sự xa hoa nơi đây rồi.
Phải đến mười lăm phút sau, ông Khoan mới buông quân cờ trong tay xuống, tháo cặp kính lão trên mắt ra, nói:
“Sức chịu đựng tốt đấy.”
“Dạ, cháu không dám nhận lời khen.”
“Ngồi xuống đi.”
Thư ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông Khoan. Lúc này cô mới nhìn ông thật kỹ. Mái tóc và lông mày ông đã bạc phơ cả, tuy vậy, sắc mặt vẫn còn hồng hào và đôi mắt tinh anh. Mỗi khi ông nhìn vào mình, cô cảm thấy rét căm căm.
Đây là đôi mắt của người từng tắm trong gió tanh mưa máu của thương trường thời kỳ đất nước đổi mới, tạo ra vô số thành tựu. Mặc dù cũng được coi như thế hệ tài năng của nhà họ Phùng, nhưng Nghiêm chưa có được khí chất trưởng thành và lõi đời như ông nội mình.
Ông nói thẳng luôn vào vấn đề: “Nghe nói cháu và Nghiêm đang quen nhau.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!