Đỗ xe bên hè đường cạnh bãi biển, Trí Thành đội chiếc mũ che nửa mặt, đeo tai nghe nhỏ lên, anh bật định vị trên đồng hồ, liên hệ với chuyên gia IT của cục:
- Em sẽ ngắt camera phòng an ninh để anh xử lí lính gác bên ngoài. Hiện ngoài cổng vào có bốn tên, anh đi vào từ bên trái.
Trí Thành cúi người, động tác nhanh như cắt, leo qua bức tường kiên cố.
- Xuống đi anh.
Trườn người xuống, trong chớp mắt từng lính gác đã bị ụp vào miệng khăn có tẩm thuốc mê. Có lẽ đến sáng mai chúng vẫn không biết vì sao mình lại ngủ.
- Có người, anh sang phía vườn đi.
Trí Thành lại nhanh nhẹn lách vào hàng cây lùm xùm.
- Ngay bên cạnh anh là hai người.
Trí Thành cứ lần lượt nghe theo chỉ dẫn của đồng đội mà hành sự, là cảnh sát nên anh không cho mình giết người trừ lúc đi làm nhiệm vụ với những tên tội phạm khó nhằn.
Vừa vào đến khoảng sân rộng, năm tên lính vừa nhìn thấy thì Trí Thành phi dao găm vào chân cả năm, vì có thuốc mê nên tất cả đều gục ngay tại chỗ.
- Anh, bác sỹ trên tầng ba, ngay cạnh là phòng lão ta. Từ tầng một lên đến tầng ba khoảng mười người. Anh định làm gì?
- Ngắt camera đi.
- Đã xong ạ.
Trí Thành không đi theo lối cầu thang mà đeo gang tay chống trượt trèo tường, nhảy vào ban công trót lọt qua tầng hai. Ngay lập tức phía sau có kẻ ngã, giật mình quay lại thấy Brian đã hạ một lính gác.
- Cậu làm gì ở đây vậy?
- Em đi giúp anh. Anh vào trong đi, em xử lí ngoài này.
Đặc vụ IT thì thầm:
- Anh nói chuyện với ai vậy?
- Một đặc vụ nữa thích bị kỉ luật.
- Em thích vụ này nha. Anh vào đi, em ngắt camera phòng rồi.
Trí Thành ra hiệu cho Brian cẩn thận, còn mình nhẹ nhàng lách vào trong. Vừa thấy một bóng áo đen đang đứng quay lưng lại nói chuyện với Diệu Đình thì anh lùi lại, nấp sau tường.
Một lính canh đã phát hiện ra số người bị đánh thuốc mê nên hô lên:
- Có kẻ đột nhập.
Ngay lập tức kẻ áo đen phía trong phi ra ngoài. Đèn điện được bật sáng trưng truy tìm kẻ đột nhập.
- Tắt được điện không?
- Không được anh, ra được hay không phụ thuộc vào anh rồi.
Trí Thành vào phòng khóa cửa lại, kéo Diệu Đình vào người giơ tay ra hiệu im lặng. Vì quá bất ngờ, cô ôm chầm lấy anh vui sướng, cả người run lên:
- Anh ở đây rồi, bình tĩnh đi. Em không sao chứ?
- Em không sợ nhưng em nhớ anh quá!
Trí Thành nhoẻn miệng cười, anh đến bên ông trùm giơ súng dí vào đầu khi ông ta mở mắt.
- Anh làm gì vậy? Đừng giết ông ta.
- Yên tâm đi, ông ta không chết đâu. Ông ấy ngồi dậy được chứ?
- Vâng
- Đưa cái xe lăn đến đây cho anh.
Diệu Đình luống cuống làm theo, Trí Thành nhấc ông ta dậy, buộc vào người kíp nổ.
- Anh sẽ giết ông ta mất.
- Tin anh đi...bây giờ thì đi sau anh.
Cửa phòng bị đạp đổ, tên thuộc hạ cầm đầu sửng sốt nhìn vào trong. Trí Thành nhìn chúng bằng ánh mắt sắc lạnh:
- Tránh ra, tôi sẽ đưa bác sỹ Đình đi.
Anh chìa kíp nổ trên tay mình, súng ngắn dí vào đầu ông trùm. Tên thuộc hạ nhìn Diệu Đình như dò hỏi.
- Ông ta sẽ không sao nếu các người để chúng tôi đi.
Diệu Đình bám tay Trí Thành, giúp anh đẩy xe lăn đưa ông ta ra ngoài, đám thuộc hạ mặt mày đằng đằng sát khí. Xuống đến tầng 1, Brian giúp Diệu Đình đẩy ông ta đi ra ngoài. Bọn chúng chỉ biết lếch thếch đi theo, tay vẫn lăm lăm khẩu súng mà không dám làm gì ba người.
- Brian, đưa Diệu Đình đi trước đi.
Diệu Đình bám tay anh lắc đầu:
- Em đi cùng anh.
- Anh sẽ không sao đâu.
Diệu Đình lắc đầu không đi nên anh ra hiệu cho Brian đi ra lấy xe. Thoáng thấy có kẻ định nổ súng, anh kéo Diệu Đình quay mặt vào ngực mình mới nổ súng. Diệu Đình giật mình bởi tiếng súng ngay bên tai, mở mắt ra đã thấy một người nằm sõng soài dưới đất mà không biết ai đã bắn hắn, tên cận vệ hét lên:
- Ai cho chúng mày manh động hả? Dám đọ súng với đặc vụ sao?
Hắn quay sang phía Diệu Đình, giọng nói lại trở nên mềm mỏng, ân cần:
- Bác sỹ Đình, xin lỗi cô. Cô có thể bảo anh ấy để ông chủ lại được không? Chúng tôi sẽ để hai người đi.
Trí Thành lạnh lùng, kéo Diệu Đình ra sau lưng mình, thờ ơ:
- Nếu chúng tôi an toàn thì ông ta cũng an toàn, còn anh cất ánh mắt âu yếm ấy đi giùm, đừng có nhìn người yêu tôi như vậy.
Trong hoàn cảnh này mà anh còn quan sát đánh giá được biểu hiện và tâm tình của người khác lại đặc biệt có mùi khó chịu khiến Diệu Đình có chút ngỡ ngàng. Đứng sau không thấy rõ mặt anh nhưng cô thấy cơ mặt anh vẫn gần như không thay đổi khi đối mặt với nhóm người này.
Anh không nhân nhượng, nhìn thấy Brian lái xe đến thì ung dung đi tiếp, toàn thân người cứ che cứng lấy Diệu Đình như bao bọc một đứa con gái nhỏ.
Mở cửa lên xe, Diệu Đình còn nghe thấy tên cận vệ gọi tên mình: