1. Trên ngọn núi chót vót nhất phía Tây, có một con Ác long.
Ác long ít giao du với bên ngoài, nhưng tiếng xấu đồn xa.
Một ngày nọ, Ác long nói, nó muốn đi cướp công chúa.
2.Công chúa không thể trở thành cô dâu của Ác long! Tương lai nàng phải trở thành nữ vương, thống trị quốc gia!
Quốc vương mời Dũng sĩ nổi tiếng nhất tới, nhờ anh bảo vệ công chúa.
Ác long bay từ trên núi tới, cả đường không gặp phải trở ngại gì. Cổng thành không có vệ binh chuẩn bị bắn tên về phía nó, gần lâu đài cũng không có trận địa ma pháp ngăn cản nó tới gần.
Tốt lắm! Bọn họ đều biết mình hung ác, tuyệt đối không dám cản trở mình đây mà!
Trong khi Ác long tràn đầy tự tin nắm chắc phần thắng, nó nhìn thấy công chúa đang đứng trên nơi cao nhất của lâu đài, bên cạnh có một người đàn ông anh tuấn cao gầy, nét mặt lạnh nhạt.
Dũng sĩ cưỡi trên vật bay của mình, cúi chào công chúa một cái rồi nghênh chiến với Ác long.
3.Ác long trưng ra biểu cảm dữ tợn, chuẩn bị chiến đấu với Dũng sĩ.
Nhưng nó hé miệng lại chỉ phun ra được một ngọn lửa nho nhỏ, còn chưa chạm được vào Dũng sĩ đã tắt ngấm.
Ác long vỗ cánh điều chỉnh tư thế, định dùng bộ móng vuốt sắc bén của mình để giao chiến. Nhưng tối hôm trước, vì tính thẩm mỹ, nó đã mài bộ vuốt của mình vừa phẳng vừa ngắn. Khi xòe móng vuốt ra, nó mới phát hiện thanh kiếm của Dũng sĩ thua xa bộ móng vuốt sắc bén của mình nhiều lắm.
Dũng sĩ đứng thẳng trên vật cưỡi, tỉnh táo tránh được hai lần công kích của nó, chờ đợi nó phát động đợt tấn công tiếp theo.
Ác long nhe răng trợn mắt, hung tợn buông lời, "Đồ loài người đáng chết, lần sau ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà ngươi!"
4.Ác long nhanh chóng quay đầu, dựa theo đường cũ bay về nhà mình.
Trên đường, do bay quá nhanh, nó không nhìn thấy rõ nên giận dữ đụng gẫy một thân cây. Cây đổ, bản thân Ác long cũng hoa mắt chóng mặt, đang bay giữa chừng thì rơi xuống hồ, vất vả lắm mới ướt dầm dề bay được ra ngoài, chật vật trở về hang động.
Không giống với các hang động của những con rồng khác, hang động của nó tối như mực, trơ trụi. Ác long nằm lên chiếc giường được trải lá cây, ấm ức thu cánh về.
Lẽ ra hôm nay nó sẽ thu hoạch được thêm đồ chơi mới, chính là mấy viên bảo thạch cướp được.
Nhưng tất cả mọi thứ đều bị tên Dũng sĩ đáng chết kia phá hỏng!
Ác long thở phì phò lăn lộn, lăn từ đầu này tới đầu kia của hang động, từ nơi sâu nhất của hang ra đến tận cửa động.
Khi lăn tới cửa động, nó bị một vật đè lên đỉnh đầu, bị ép dừng lại động tác lăn.
Dũng sĩ tóc đen mắt đen nhảy xuống từ vật cưỡi, đứng ở cửa động của nó, anh giơ một tay lên giữ đầu Ác long bất động, tay còn lại vỗ lên vật cưỡi, sau khi cổ vũ thì lại ra hiệu cho nó ngoan ngoãn đợi.
5.Ác long tức giận nhảy dựng lên, "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Dũng sĩ: "Quốc vương lo ngươi làm điều ác, mời ta đến tìm hiểu thực hư."
Ác long rít gào, "Ta muốn đánh ngã ngươi, lột sạch tất cả những thứ đáng giá trên người ngươi, rồi quẳng ngươi ngã từ trên vách đá này xuống!"
6. Sau một trận giao đấu, Ác long bị Dũng sĩ dùng thuật định thân trói sang bên cạnh, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Dũng sĩ tiến vào lãnh địa của mình.
Dũng sĩ áo mũ chỉnh tề, biểu cảm bình tĩnh. Anh xoa một quả cầu lửa nhỏ, cho nó lơ lửng giữa không trung để chiếu sáng, rồi không nhanh không chậm đi vào hang động của Ác long.
Không ngờ rằng... hang động này đơn sơ quá mức.
Dũng sĩ hỏi: "Sao ở đây có nhiều lá cây vậy?"
Ác long gào lên: "Đó là giường của ta!"
Dũng sĩ chỉ vào một đống thứ đang âm ỉ tỏa ra mùi thối, hỏi: "Còn đây là gì?"
Ác long lại gào lên: "Đó là lương thực dự trữ của ta!"
Dũng sĩ không nói gì, chỉ lắc đầu rồi đi vào tiếp.
Không giống với những con rồng khác, sào huyệt của chúng đều nguy nga lộng lẫy, chất đầy những bảo vật quý giá mà chúng cướp được, hang động này... Dũng sĩ đi thẳng vào nơi sâu nhất thì mới phát hiện được một ít bảo thạch bên trong một cái hốc nhỏ trên tường.
Rõ ràng Ác long cuống lên, lớn tiếng gào ầm lên: "Bỏ bảo thạch của ta ra!"
Dũng sĩ ngắm nó, "Thứ này ngươi có được ở đâu?"
Ác long nghẹn họng.
Xuất phát từ danh dự, nó phải nói, đây là do chính ta cướp được, hoặc phải nói là lễ vật mà loài người dâng lên. Nhưng nếu nói như vậy, Dũng sĩ nhất định sẽ lấy mất món bảo thạch duy nhất của nó.
Ác long chỉ có thể không cam tâm nhỏ giọng nói: "Một thương nhân qua đường trao đổi với ta."
"Lấy cái gì trao đổi?" Dũng sĩ lại hỏi.
"Dùng vàng của ta." Ác long nói: "Ta thích bảo thạch hơn."
Mặc dù đó là cục vàng duy nhất nó có, nhưng nó đã ngắm rất lâu, cũng đã chán lắm rồi, nó muốn một thứ mới mẻ hơn, một bảo thạch mà bản thân nó chưa bao giờ nắm giữ.
Dũng sĩ thở dài.
"Đây không phải bảo thạch." Anh nói: "Đây là thương phẩm bị làm giả rất phổ biến."
7.Ác long ngây ra.
Nó tức giận nói: "Ngươi nói dối!"
Dũng sĩ làm một phép thuật ánh sáng, chĩa chùm sáng nhắm vào bảo thạch.
"Ánh sáng không thể xuyên thấu qua nó." Dũng sĩ giải thích, "Bởi vì trên bề mặt có thuốc nhuộm."
Ác long ngây ngẩn.
Nó lại rống to, "Giả dối, nhất định là ngươi muốn lừa ta lấy nó đi!"
Dũng sĩ đặt "bảo thạch" về chỗ cũ, thu lại phép thuật của mình rồi đi ra ngoài động.
"Ta không có hứng thú với bảo vật của ngươi." Dũng sĩ nói: "Ta chỉ đến xác nhận người có thật sự làm việc ác không, bây giờ đã xác nhận xong, ta đi đây."
8.Thuật định thân của Ác long đã được giải, nhưng nó không nhúc nhích mà nằm đó rơi nước mắt.
"Dũng sĩ đáng ghét." Nó thút thít nói: "Vì sao lại nói cho ta?"
Dũng sĩ: "Bởi vì đó là sự thật."
"Nếu như ngươi không nói, ta vẫn còn một viên bảo thạch." Ác long rơi từng giọt nước mắt, "Bây giờ thì ta chẳng còn gì nữa rồi."
9.Dũng sĩ quay bước, đứng bên cạnh nó, nói: "Vì sao hôm nay ngươi muốn giành công chúa đi?"
Ác long khóc lóc nói: "Liên quan gì đến ngươi, dù sao thì cũng không giành được!"
Dũng sĩ lại hỏi: "Vì sao khi giao chiến với ta, móng vuốt của ngươi lại ngắn thế?"
Ác long không nhịn khóc được, quét đuôi lên người anh, "Liên quan gì đến ngươi, ta thích mài móng đấy!"
Nó là một con rồng nhỏ yếu, còn Dũng sĩ lại là vị dũng sĩ ưu tú nhất của loài người, công kích của nó chẳng thể làm tổn thương gì đến anh.
Hỏi liền mấy câu, Ác long đều không trả lời, Dũng sĩ cũng không hỏi nữa.
Trước khi rời đi, anh lấy từ trong túi tiền của mình ra một ít bảo thạch, đặt bên cạnh Ác long.
"Đừng làm chuyện điên rồ nữa. Đây là thù lao bảo vệ công chúa, cho ngươi."
10.Cuối cùng Ác long thật sự có một ít bảo thạch.
Đặt bên cạnh đống lửa, bảo thạch long lanh lấp lánh, rực rỡ bóng loáng, khác hẳn với bảo thạch giả.
Nó nằm úp sấp đờ ra.
Khi còn bé, công chúa đến hành cung chơi, ham chơi lén đi vào rừng rậm, chạy trốn khỏi tì nữ. Khi trời tối, nàng gặp con rồng nhỏ là nó. Bọn họ cùng nhau chơi đùa cả tối, sáng hôm sau, công chúa được thị vệ đuổi theo đón về. Thị vệ hiểu nhầm nó có ác ý, đánh nó một trận rồi đuổi đi, đưa công chúa về kinh đô.
Di chuyển từ hang động trước đây cho tới hang động hiện tại, bao nhiêu năm trôi qua, nó mới tìm được cô bé năm ấy.
Ác long lại bắt đầu khóc nhè.
Nó muốn bảo thạch, muốn có một người bạn cùng chơi.
Thế nhưng nó cướp công chúa thất bại, còn phơi bày phong thái đáng sợ như vậy, gây ra việc đáng ghét như thế, công chúa nhất định sẽ không muốn gặp lại nó nữa.
11.Ác long ngắm bảo thạch duy nhất của mình.
Ngắm ba ngày.
Cuối cùng nó không nhịn được nghĩ, nếu như... nếu như là Dũng sĩ thì sao?
Dũng sĩ là con người duy nhất không quở trách nó, Dũng sĩ lợi hại hơn nó, sẽ không sợ nó đâu.
Dũng sĩ còn cho nó một ít bảo thạch nữa.
Nếu như là Dũng sĩ, liệu chàng có bằng lòng cần nó không?
12.Ác long khổ luyện thuật biến thân, vất vả lắm, cuối cùng đã biến được thành hình người.
Chỉ là tài nghệ không giỏi cho lắm, không thể biến thành dáng vẻ cao lớn oai phong như tưởng tượng, mà thoạt nhìn như một cậu thiếu niên loài người mười bảy mười tám tuổi, sừng rồng và đuôi rồng vẫn còn sót trên người.
Ác long vụng về dùng một bao tải vải vừa thô vừa to quấn cơ thể lại, che sừng rồng đi, còn đuôi thì buộc lên eo.
Cứ như vậy mà chật vật đi xuống núi, vào trong thành thị.
13.Dũng sĩ bảo vệ công chúa là một người nổi tiếng với cư dân kinh đô.
Kể cả sinh vật chưa từng qua lại với loài người như Ác long cũng có thể dễ dàng hỏi thăm được anh ở đâu.
Ác long đi vòng quanh tường nhà Dũng sĩ một vòng, cổng chính đóng chặt, dùng sức đẩy cũng không ra. Nó không biết bình thường loài người đến thăm hỏi thế nào, vào cửa ra sao, chỉ thở phì phò trợn tròn mắt, dứt khoát trèo tường vào.
Vật cưỡi của Dũng sĩ ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Ác long ngã xuống đất, đang xoa mông nghĩ thầm đau quá, vừa mới đứng dậy thì bị gì đó mổ từ phía sau lưng.
Ác long thay đổi hình người chứ bản tính thì không đổi, nó giận dữ quay ngoắt đầu, đánh nhau với vật cưỡi.
Vật cưỡi nhỏ yếu vô tội bay lên, không muốn giao chiến với nó, bay ra khoảng sân nhỏ. Dũng sĩ vào nhà, nhìn thấy một thiếu niên tóc đen quấn bao tải thô đang chống nạnh chỉ lên trời mắng chửi, sừng rồng trên đầu đã lộ ra, cái đuôi còn ngoe nguẩy.
Dũng sĩ: "Ngươi tới đây làm gì?"
14.Ác long bắt nạt vật cưỡi bị chủ nhân của nó bắt quả tang, lập tức nhảy dựng lên.
Nó vốn dĩ chỉ muốn tới thăm Dũng sĩ một chút thôi, ai biết... Ai biết sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ!
Ác long lắp ba lắp bắp, khó khăn lắm mới nói ra được lý do của bản thân, "Ngươi... Ngươi làm hang động của ta bị hỏng, ngươi đền đi!"
Dũng sĩ: "Hỏng chỗ nào?"
"Lúc hạ cánh, vật cưỡi của ngươi làm rơi... một tảng đá từ vách núi bên cạnh!"
Dũng sĩ nhìn xuống nó, "Vậy ta cho ngươi một ít bảo thạch rồi vẫn không tính là bồi thường à?"
Ác long nghẹn họng, không thể phản bác.
"Ngươi hù dọa thú cưỡi của ta." Dũng sĩ nhìn lên khoảng trời, "Bồi thường thế nào cho ta đây?"
15.Ác long trợn tròn mắt, "Không, không biết nữa."
"Tặng ta một vật cưỡi khác là được." Dũng sĩ nói.
Ác long kêu lên, "Ta đi bắt con khác cho ngươi!"
Dũng sĩ còn nói: "Thú cưỡi của ta đã huấn luyện năm năm, có thể bay liên tục ba ngày, nghe hiểu được mệnh lệnh. Trên thành có một con vật cưỡi như vậy, rao bán giá một ngàn kim tệ."
Ác long nuốt nước miếng, dáng vẻ giống như nhìn thấy một ngàn kim tệ chồng lên nhau trước mặt mình.
Nó lại giận dữ nói: "Ta... ta không mua nổi!"
Một con chim ngu xuẩn... lại còn đòi hẳn một ngàn kim tệ... Lòng Ác long nảy sinh sự ghen ghét mãnh liệt.
Dũng sĩ nhìn nó chăm chú, "Vậy ngươi định làm thế nào?"
Ác long quay đầu.
Dũng sĩ: "Trả lại bảo thạch ta tặng ngươi đi."
Ác long lập tức bảo vệ bụng, rõ ràng nó đang giấu bảo thạch ở đó.
Dũng sĩ nheo mắt, nói: "Ngươi tới tìm ta là muốn gây thêm phiền toái cho ta sao?"
Ác long xù lông nói: "Không phải đâu! Ta, ta chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là..." Thiếu niên Ác long hình người đỏ mặt, "Chỉ là... muốn..."
Muốn xem thử mình có thể có được một người bạn đồng hành hay không.
16.Dũng sĩ nhìn nó một lúc, bỗng nhiên nhấc chân đi vào phòng. Lúc đi ngang qua Ác long, anh cử động ngón tay, tay chân Ác long lập tức không động đậy được nữa, bị sức mạnh vô hình trói lại, theo anh vào phòng.
Dũng sĩ rút ra một tờ giấy bằng da dê, nhanh chóng viết ra vài chữ ngắn gọn, cắn rách ngón tay rồi nhỏ một giọt máu lên.
"Đây là khế ước." Dũng sĩ nói: "Nếu không đền nổi, vậy thì chỉ có thể làm vật cưỡi cho ta thôi."
Ác long nói: "Nhưng mà ta là rồng!"
Dũng sĩ: "Trên thế giới cũng không thiếu kỵ sĩ cưỡi rồng."
Ác long mất tự nhiên, "Ta... ta không phải con rồng tùy hứng như thế!"
"Một ngàn kim tệ, hoặc bảo thạch của ta." Dũng sĩ nói: "Tự chọn đi."
Anh giải thuật định thân, Ác long hậm hực, lướt ánh mắt qua xem.
"...Đói bụng quá." Nó nói: "Làm vật cưỡi cho ngươi có được ăn không?"
Dũng sĩ: "Ta không đến nỗi quá khắt khe với vật cưỡi."
Ác long còn nói: "Ta còn muốn bảo thạch khác cơ."
Dũng sĩ: "Dựa vào công việc để đổi."
Thiếu niên Ác long lắc đuôi, cuối cùng kiêu ngạo hừ một tiếng, cầm khế ước, cắn rách ngón tay mình rồi nhỏ máu lên trên.
17.Thay sang bộ trang phục xinh đẹp, cơm tối thì được ăn ngon, khi Ác long còn đang gặm thịt thì trông thấy vật cưỡi của Dũng sĩ hạ cánh xuống sân.
Nó lập tức trợn to hai mắt, chỉ vào con chim ngu xuẩn, "Nó về rồi!"
"Ừ." Dũng sĩ nói: "Mỗi đêm nó sẽ ra ngoài hóng gió."
Ác long cả giận nói: "Ngươi gạt ta!"
Dũng sĩ: "Ngươi muốn đi à?"
Ác long nuốt thịt, "Ăn xong tảng thịt này thì đi!" Sau khi ăn xong, nó không còn hơi đâu mà cãi vã, lại không nhịn được mà giành thêm một ít thịt, oán hận nói: "Ăn hết thì đi!"
Dũng sĩ nhìn nó ăn hết chỗ này rồi lại thêm chỗ kia, cuối cùng cái bụng nhô lên.
"Hừ." Ác long quay đầu, "Ăn cho ngươi nghèo kiết xác rồi đi."