Dương Trúc ở nhà Nghiêm Duệ đến tận cuối tuần.
Nhắc đến cũng hơi mất mặt, nguyên nhân là cậu sợ gặp Dương Mai. Từ trước đến giờ cậu không phải người giỏi kiểm soát cảm xúc, bây giờ biết Dương Mai lại đang âm thầm quan tâm mình... Nhỡ đâu vừa gặp nhau, cậu sợ bản thân kích động quá, đến cả quà sinh nhật của Dương Mai cũng không kìm được mà tặng luôn thì phải làm sao? Tặng quà sớm thì sao còn có cảm giác nghi thức?
Đến giờ tự học tối chủ nhật, cậu mới gọi tài xế đón về nhà.
Ra đến cổng trường, cậu túm áo Nghiêm Duệ hỏi: "Bây giờ mặt em có đỏ không?"
Tối muộn vốn dĩ chẳng thấy rõ sắc mặt, Nghiêm Duệ đáp: "Không."
Dương Trúc điều chỉnh lại hô hấp của mình, còn đỏm dáng vuốt tóc lại, vừa ý rồi, cậu còn quấn lại chiếc khăn quàng lộn xộn của mình lần nữa, vuốt phẳng nếp nhăn tay áo cho đều nhau, làm vài nắm đấm võ thuật, lúc này mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra.
Vô cùng khí thế tiến đến trước con xe, mở cửa xe ra, đặt mông ngồi vào.
Sau đó không nói năng gì cả.
Dương Trúc siết chặt nắm đấm của mình, lén nuốt vài ngụm nước bọt. Cậu trộm nhìn Dương Mai qua gương chiếu hậu, Dương Mai cũng không ngẩng đầu lên, vẫn luôn nghịch điện thoại di động, ánh sáng trắng hắt lên gương mặt cô, làm nổi bật sắc mặt tái nhợt.
...Ma nữ.
Dương Trúc tưởng tượng trong đầu, sau đó tự bản thân thấy buồn cười, phụt cười thành tiếng.
Cậu hắng giọng, ra chiều mình chẳng để ý chút nào, gác chân chơi điện thoại, miệng ngâm nga câu hát. Hát được một đoạn, Dương Mai không hề chê cậu ầm ĩ, trái lại tài xế nói: "Sao hôm nay Tiểu Trúc vui thế?" Cậu đáp: "Không có gì đâu ạ." Cậu nín thinh, mắt liếc loạn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới vụng trộm bay trở về theo gió, nhìn lén Dương Mai.
Thật ra vừa thấy thế, Dương Mai dù trưởng thành đến đâu vẫn hiện ra sự trẻ con, mắt to mũi nhỏ, miệng cong lên, công sức ngày ngày giả vờ làm một cô tiểu thư cũng thành công cốc, bản chất ngây thơ đã phơi bày hết trên mặt.
Đã nhiều năm qua, lần đầu tiên Dương Trúc thật sự có cảm giác mình lớn tuổi hơn con nhỏ này, trong lòng tự nhiên nảy sinh cảm giác hơn thua, khóe miệng cũng nhếch lên.
Về đến nhà, trước khi vào phòng, Dương Trúc ra vẻ hờ hững không bận tâm, gọi một tiếng về phía Dương Mai, "Này!"
Dương Mai nhướng mày nhìn cậu, bước đi vẫn không dừng lại.
Dương Trúc: "Gọi mày đấy!"
"Không lịch sự gì hết, này này cái gì!" Dương Mai nói: "Làm sao?"
Dương Trúc dùng giọng điệu khiêu khích nói: "Ngày mai anh muốn đến trường rất sớm, mày dậy sớm vào cho anh, đừng làm mất thời gian của anh."
"Hừ." Dương Mai khẽ cười như thể khinh khường, "Ai làm mất thời gian của ai còn chưa biết đâu." Sau khi vào phòng, cô không hề do dự đóng sập cửa lại.
Thành công! Thành công rồi! Cậu đã đi được bước đầu tiên!
Dương Trúc đóng cửa vào phòng xong thì bắt đầu bật chế độ điên khùng, kìm nén ham muốn bật cười vang dội của mình, che miệng ngã lên giường cười, "Ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Ông đây làm được rồi!" Cậu cao hứng đập lên giường, lại lấy điện thoại ra thông báo cho Nghiêm Duệ,
"Em hẹn được nó rồi!"Nghiêm Duệ bảo cậu hãy tặng quà cho Dương Mai lúc ăn sáng, nhưng sáng mai chắc chắn bố mẹ cậu cũng ở đây, để bọn họ thấy cậu tặng quà cho Dương Mai thì chính bản thân cậu là người đầu tiên không chịu được, cho nên phải cần Dương Mai dậy sớm một chút, nhân lúc không có ai thấy thì tặng quà cho nó.
Cậu hẹn được rồi! Lần đầu tiên! Còn không cãi cọ với Dương Mai!
Hí hửng chia sẻ với Nghiêm Duệ xong, mấy phút sau, Nghiêm Duệ mới trả lời cậu một câu:
"Tốt lắm."Dương Trúc:
"Bây giờ em nên làm gì? Có phải nên đi tắm trước rồi ngủ luôn, năm giờ sáng mai dậy?"Nghiêm Duệ:
"Cần sớm vậy à?""Cần nha!" Dương Trúc đánh chữ,
"Càng sớm càng tốt, thời gian là vàng bạc!"Sau khi dậy sớm, chắc chắn cậu còn phải tốn gần mười phút để ổn định tâm trạng của mình, chỉnh đốn dáng vẻ bản thân, dàn dựng và diễn tập lời thoại nữa, sau đó mới có thể chỉn chu bảnh bao ra ngoài gặp Dương Mai, năm giờ không dậy thì còn lâu mới đủ thời gian!
Dương Trúc nói xong thì đặt đồng hồ báo thức lúc năm giờ, ngẫm lại, lỡ như bản thân mình lười quá không dậy nổi, vậy nên cậu quyết định đặt lúc 4 giờ 40 phút, báo thức vang lên lần đầu tiên thì cậu vẫn còn được ngủ cố thêm 20 phút nữa.
Dương Trúc hồ hởi đi tắm. Nghiêm Duệ rảnh rỗi nhắn tin trả lời một người khác:
"Cậu ấy định dậy lúc năm giờ."Dương Mai trả lời anh:
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ."Đánh chữ xong, Dương Mai quẳng điện thoại lên giường, đi tới đi lui mấy vòng. Trong tin nhắn cô tỏ ra nho nhã lễ độ, bình tĩnh như thường, nhưng ngoài hiện thực cô đã bắt đầu giẫm chân lên sàn nhà, cũng may chất lượng sàn của nhà họ Dương không tệ, hiệu quả cách âm tốt.
Cô lại ngồi lên giường, vỗ bờ ngực phẳng đang phập phồng thở dốc của mình.
Đồ thần kinh kia làm gì mà dậy sớm thế, đến cả thời gian thức dậy cũng muốn tranh giành với cô sao? Cô cũng có thể nghĩ ra được cái cảnh sáng mai mình mà dậy muộn hơn Dương Trúc, kiểu gì ổng cũng buông lời chế giễu mình coi!
Dương Mai túm ga trải giường, bản thân cũng lấy điện thoại đặt đồng hồ báo thức lúc 4 giờ 40 phút, chắc chắn thời gian thức dậy của mình tuyệt đối không thể muộn hơn Dương Trúc, lúc này mới yên tâm nở nụ cười tự tin.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức ở hai căn phòng kề nhau đồng thời vang lên.
Dương Trúc ngủ cố thêm rồi bị ngã xuống giường, lúc hùng hổ bò dậy còn bị đập đầu phát nữa vào đầu giường, cuối cùng bây giờ cậu mới coi như tỉnh táo. Thời gian còn quá sớm, trong phòng vẫn tối om, cậu lần mò bật đèn lên, đánh răng rửa mặt xong, cậu cầm chai keo xịt tóc do dự mãi trước gương, không biết có cần vuốt tóc lên không, cuối cùng vẫn đặt xuống. Cậu không dám khiêu chiến bản thân với kiểu tóc mới, lỡ như làm hỏng thì trăm phần trăm sẽ bị Dương Mai nhân cơ hội chế nhạo!
Thứ hai đi học cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mặc đồng phục, nhưng lại cảm thấy mặc đồng phục thôi thì mộc mạc quá, vì thế cậu không chịu từ bỏ ý định mà khoác thêm chiếc áo khoác bên ngoài đồng phục của trường, thay đổi ba lần mới quyết định được mặc chiếc áo mà Nghiêm Duệ đã chọn cho mình, vừa trưởng thành vừa ngầu lòi, trông rất khí thế!
Mặc xong quần áo, cậu lấy hộp quà ra, cầm hộp quà đọc thầm lời thoại vài lần, tất cả đều đã chuẩn bị xong, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng.
Bụng cảm thấy hơi đói, Dương Trúc nghĩ thầm nên ăn lót dạ gì đó trong lúc đợi Dương Mai rời giường, bèn lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài, đúng lúc Dương Mai ở phòng bên cũng đang lén lút ra ngoài, cả hai mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Dương Trúc: "..."
Dương Mai: "..."
Hai người đồng thời xoay người lại, vào phòng mình đóng cửa lại một cách mạnh bạo, đầu óc Dương Trúc trống rỗng, Dương Mai cũng không kém là bao. Một lúc lâu sau, cả hai mới mở cửa ra ngoài.
Dương Trúc: "Mày dậy sớm thế làm gì?"
Còn không phải vì anh khùng điên đòi dậy sớm sao! Dương Mai lúc nãy mới ra ngoài tóc còn hơi rối, giờ đã được chải gọn, cô mặt không đổi sắc nói: "Đói, dậy để ăn."
"À." Dương Trúc đáp lại nhạt nhẽo.
Hai người đứng cách nhau mấy mét, lúng túng chốc lát, không hẹn mà cùng ngó nghiêng xung quanh. Dương Trúc nghĩ thầm, không ổn, sao không giống trong kế hoạch của mình vậy! Xử lý sao giờ? Tình huống gì mà kỳ cục quá, cả hai anh em đứng đần ra ở đây làm gì?
Dương Trúc quyết tâm, hít vào một hơi thật sâu, lớn tiếng gọi tên nhỏ em: "Dương Mai!"
Khiến Dương Mai bị dọa sợ hết hồn, "Làm sao?"
Ánh trăng mờ khi bình minh lên mơ hồ xuyên thấu qua cửa sổ hắt vào, Dương Trúc bước đi rất thận trọng, đến gần rồi, hai anh em mới nhìn rõ gương mặt đối phương. Phòng Dương Mai còn bật đèn ngủ, ánh đèn vàng ấm áp rọi sáng một khoảng nhỏ trước cửa. Cô còn mặc váy ngủ, tóc chải mềm mại, đang đứng ngược sáng ngửa đầu nhìn Dương Trúc, hai mắt trợn trừng lên.
Đứng gần nhau như thế, lần đầu tiên Dương Trúc mới nhận ra mình cao hơn đứa em mình nửa cái đầu.
Lồng ngực Dương Trúc phập phồng kịch liệt, cậu đột nhiên nắm lấy tay Dương Mai, nhét chiếc hộp vòng tay vào tay cô, nhắm mắt lại nói to: "Chúc mừng sinh nhật em!"
Sau khi nói xong, mặt cậu nóng bừng lên, môi cũng mím chặt, cho mình hơn mười giây để bình tĩnh lại.
Đệt, vốn dĩ định chúc một đống câu từ đã lên kế hoạch từ trước, sao giờ cậu lại không nhớ nổi gì hết? Sao lại chúc toẹt luôn mỗi một câu chúc mừng sinh nhật như thế!
Dương Trúc rụt tay ra sau lưng, hối hận vặn véo đủ kiểu, cảm thấy dáng vẻ mình bây giờ chắc ngu ngốc lắm, lại gắng gượng lấy dũng khí mở mắt ra.
Dương Mai không nhìn cậu. Cô cúi đầu, dường như không ngờ Dương Trúc lại thẳng thắn tặng quà cho mình thế này, còn nói được với cô một lời hay sau bao nhiêu năm qua, biểu cảm cô hơi ngây ngẩn sững sờ, một tay nâng hộp, một tay từ từ giơ lên mở hộp ra.
Chiếc vòng tay lẳng lặng nằm trong chiếc hộp nhung đen, chú thiên nga nhỏ đính đầy pha lê ánh lên sắc hồng dịu dàng dưới ánh đèn.
Giọng cô nhẹ tênh, "Anh chọn à?"
"Ờ." Dương Trúc quay đầu đi, mất tự nhiên trả lời, "Trước đây từng ném hỏng một cái kẹp thiên nga của em, bây giờ mua tặng lại cho em."
Chuyện đó xảy ra từ khi nào, bản thân Dương Mai cũng không nhớ nữa.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng gỡ chiếc vòng tay ra, đeo lên cổ tay mình. Cô nuốt nước bọt, giơ tay lên trước mặt Dương Trúc, yêu cầu: "Giúp em chút."
Dương Trúc khó khăn dịch chuyển tầm mắt về, từ từ nắm lấy hai đầu vòng tay ghép lại, giúp Dương Mai đeo vòng.
"Cảm ơn." Dương Mai mím môi, lại nói: "Dù hơi muộn, nhưng cũng chúc mừng sinh nhật anh."