Trước đó còn chần chừ do dự, nhưng một khi Nghiêm Duệ đã mời thì Dương Trúc chẳng còn vấn đề gì nữa, thời gian từ lúc suy nghĩ đến khi nhận lời chưa đến mười giây đồng hồ.
Đến nhà Nghiêm Duệ! Đến nhà Nghiêm Duệ!
Mặc dù hơi ngượng vì bản thân đã bị Nghiêm Duệ nhìn thấu, nhưng dù sao Nghiêm Duệ vốn là vậy mà, cứ như có thuật đọc tâm ý, cái gì cũng biết. Khả năng quan sát mà không mạnh thì mới không phải là Nghiêm Duệ!
Trong tin nhắn có ghi một dãy địa chỉ, Dương Trúc không biết đường, bèn gọi xe cho xong chuyện. Trong khoảng thời gian đợi xe, cậu phấn khích đến nỗi đi loanh quanh trong phòng, đầu óc suy nghĩ lung tung.
Trước khi đến gõ cửa nhà bạn cùng lớp, cậu nhét một đống bài tập và sách luyện đề vào cặp sách, còn nghiêm túc hơn cả đi học. Vừa kéo khóa cặp sách chưa được mấy giây thì lại kéo ra. Chỉ làm bài tập thôi thì chán quá, cậu mang theo cả ipad đi, biết đâu còn có thể chơi game cùng Nghiêm Duệ nữa! Dương Trúc hào hứng nhét cả ipad vào, vừa mới đeo lên lưng thì lại nhìn thấy hộp đồ ăn vặt bên cạnh bàn học. Đồ ăn vặt của cậu đắt lắm, có khi Nghiêm Duệ chưa ăn thử lần nào, vì thế Dương Trúc lại đặt cặp sách xuống, cố sức sắp xếp lại sao cho tận dụng hiệu quả không gian nhất có thể, nhét thêm kẹo và sô cô la mà mình thích nhất vào.
Thu dọn cặp sách xong thì xe đến, Dương Trúc lao ra cửa như một cơn lốc nhỏ.
Địa chỉ Nghiêm Duệ đưa là ở một khu chung cư lâu đời. Xe taxi không vào thẳng bên trong, Dương Trúc xuống xe, cực kỳ tự tin ghi nhớ phòng 9701 mà chạy vào trong chung cư, mắt đảo loạn tìm kiếm đích đến của mình.
Bốn phút sau, Dương Trúc cam chịu gọi điện cho Nghiêm Duệ, "Tôi lạc đường rồi!"
Cảnh trí khu chung cư khá được, lối đi chen chúc giữa những bồn hoa và bụi cây lùn, đi vài bước rẽ ngang, đến bậc thang mười mấy mét rồi cứ tiếp tục đi về phía trước, Dương Trúc đã đi đến tòa 13 từ khi nào không hay.
Lúc Nghiêm Duệ tìm thấy Dương Trúc, cậu đang cõng cái cặp sách căng phồng hai vai, vừa nhìn thấy anh là nhảy cẫng lên, ra sức vẫy tay.
Do cặp sách quá to, hình như còn nặng nữa nên cậu nhảy không cao.
Nghiêm Duệ suy tư vài giây, đưa ra đánh giá: Cứ như học sinh tiểu học được ra ngoại thành dạo chơi lần đầu tiên vậy.
Dương Trúc hồn nhiên không biết, chạy tới gần Nghiêm Duệ, than phiền: "Sao đường đến nhà cậu khó tìm vậy?"
"Khó à?"
"Khó chết đi được!" Dương Trúc nói: "Tôi cứ đi về phía trước mà cảm giác cảnh xung quanh vẫn y như vậy, muốn quay về đường cũ thì lại phải vòng vèo! Bên cạnh tòa 13 thì phải là tòa 12, 11 chứ? Sao đi ngang qua lại đến tòa số 7..."
Dương Trúc còn đang than phiền, Nghiêm Duệ đã dẫn cậu đi vòng qua một đài phun nước nhỏ, bước lên bậc thang rồi nói: "Đến rồi."
Dương Trúc thoáng chốc kinh ngạc, quay đầu lại nhìn đường, dụi mắt.
"Hả? Đến rồi á?"
Vài giây ngắn ngủi trong thang máy, cậu vẫn khó có thể tin nổi mà nhắc lại: "Gần vậy sao? Sao tôi lại không tìm được nhỉ? Do tôi ngu quá à?"
Nghiêm Duệ nói: "Không đến mức đó, một năm rồi mà Tiểu Bạch cũng chưa nhớ được con đường này."
Vậy xem ra cậu cũng không ngu lắm, là tại thiết kế của con đường này quá phức tạp!
Dương Trúc nhanh chóng được an ủi, khóe miệng treo lên nụ cười, sau đó lại suy nghĩ Tiểu Bạch là ai. Còn chưa kịp hỏi thành lời, thang máy đã lên đến tầng, vừa vào nhà Nghiêm Duệ, một chú samoyed trắng đã nhào tới sủa gâu gâu.
Nghiêm Duệ bị nó cào lên đùi, đầu chú chó với lên được tầm eo anh. Anh vỗ nhẹ nó, nói: "Tiểu Bạch, tránh ra nào."
Dương Trúc: "..."
Thời gian đi học của Nghiêm Duệ quá dài, vì thế chỉ cần anh ở nhà là Tiểu Bạch sẽ tìm mọi cách bám dính lấy anh, chạy theo sau anh, thậm chí còn học được cách kéo then cửa, nửa đêm lẻn vào phòng anh, nhảy lên giường liếm chủ. Đến ngay cả vài phút ngắn ngủi ra khỏi nhà, Tiểu Bạch cũng sẽ đứng ở cửa, dùng tư thế nhất định phải có để đón chào chủ nhân vừa xa nhà trở về.
Nghiêm Duệ khuyên nó xong thì quay đầu lại, Dương Trúc đang lườm anh.
Cậu trai thấp hơn anh nửa cái đầu, lưng đeo cặp sách đang trợn mắt, gương mặt ngập tràn vẻ căm phẫn sục sôi, "Cậu so tôi với chó!"
Nghiêm Duệ chẳng hề hoang mang, "Lấy ví dụ thôi mà."
Dương Trúc: "Cậu lấy chó làm ví dụ so sánh với tôi!"
Dù thế nào thì cũng không thể so sánh cậu với chó chứ, cậu và thú cưng giống nhau được chắc? Dương Trúc hờn giận trừng mắt, còn nói: "Hơn nữa con chó này còn gọi là Tiểu Bạch, tên gì mà quê thế!"
Người như Nghiêm Duệ, cho dù có là thú cưng thì cũng nên đặt cái tên nào trang trọng mới mẻ một chút, sao lại đi dùng cái tên Tiểu Bạch cũ rích thế này, lúc dắt chó mà gọi Tiểu Bạch thì kiểu gì cũng sẽ có năm con chó quay đầu lại.
Cứ như nhận ra được ánh mắt bất mãn của Dương Trúc dành cho mình, Tiểu Bạch nhìn về phía cậu, nghiêng đầu tỏ ra vô tội, tủi thân kêu áu một tiếng, dụi đầu vào chân Nghiêm Duệ.
Nghiêm Duệ xoa đầu vỗ về nó, cũng không biết đang giải thích hay muốn lấy lại thể diện cho nó, "Tên chính của nó là Nghiêm Bạch, còn nhũ danh là Tiểu Bạch."
Dương Trúc: "..."
Nghiêm Duệ: "Không phải tôi đặt."
Dương Trúc, "Ai đặt cái tên nhà quê này vậy..."
Từ nhà bếp vọng ra tiếng nói, cắt ngang lời của cậu, "Tiểu Duệ, bạn con đến rồi à?" Mẹ Nghiêm ló đầu ra khỏi phòng bếp, vừa nhìn thấy người đã nở nụ cười, "Ôi chao, chào con."
Nghiêm Duệ: "Mẹ tôi."
Mẹ Nghiêm giữ gìn rất tốt, thoạt nhìn ngoại hình chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tướng mạo dịu dàng dễ gần, mày mảnh mắt cong, rất khác con trai. Dương Trúc bất ngờ gặp phải người thứ hai, lại còn là bậc bề trên nói năng nhỏ nhẹ hiền dịu như thế, lập tức không nói được gì nữa, miệng mấp máy, lắp ba lắp bắp nói: "Con... con chào cô ạ!"
Một giây trước cậu còn vừa phàn nàn cái tên bà đặt là nhà quê! Dương Trúc đỏ mặt, không dám nhìn thẳng người ta.
Mẹ Nghiêm nói: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, chờ cô một chút." Bà xoay người lại, Nghiêm Duệ nói: "Ngồi đi." Rồi nhấc cặp sách của cậu lên, cũng nặng lắm, cánh tay phải vận lực. Dương Trúc ngồi xuống sô pha mà toàn thân cứng ngắc, Nghiêm Duệ nhìn cặp sách của cậu rồi lại hỏi: "Đựng những gì vậy?"
Dương Trúc: "Cũng không có gì..." Cậu thành thật khai báo mình mang theo bài tập, ipad và cả đồ ăn vặt, còn chậm rì giải thích ý đồ. Mẹ Nghiêm ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm một cái bình giữ nhiệt.
Nghiêm Duệ bày ba cái cốc ra, bà ngồi xuống, rót trà sữa nóng thơm phức, vừa cười vừa nói: "Con đến tìm Tiểu Duệ mà còn mang nhiều thứ quá, giống như trẻ con ra ngoài chơi xuân lần đầu tiên vậy."
Dương Trúc nóng mặt, gì mà trẻ con, cậu không còn là trẻ con từ lâu rồi mà!
Trước đây cứ mỗi lần gặp bố mẹ, chưa nói được mấy câu là đã cãi nhau, đây là lần đầu tiên... lần đầu tiên bị một người phụ nữ lạ trêu như thế, cậu không biết nên trả lời thế nào. Dương Trúc túm quần mình, ánh mắt không biết đặt vào đâu mà cứ nhìn đăm đăm vào cốc trà, cảm giác chỉ một lúc nữa thôi là mặt cậu sẽ nóng bừng lan đến cả tai mất!
Mẹ Nghiêm thoạt nhìn là người khéo ăn khéo nói, rót trà sữa cho cậu xong, nghĩ rồi cười bảo: "Vừa muốn chơi game vừa muốn ăn lại vừa muốn làm bài tập, trong thời gian ngắn như vậy không làm xong đâu. Lần đầu Tiểu Duệ dẫn bạn về nhà chơi, hay cứ quyết định luôn con ở lại đêm nay chơi cho lâu chút nhé?"
Ở ở ở ở ở ở ở lại——!!!
Cậu mới đến nhà Nghiêm Duệ lần đầu tiên đã có thể được ở lại, đệt, có phải tình hữu nghị này phát triển nhanh quá rồi không, suy nghĩ của cậu chưa kịp tiếp nhận!
Dương Trúc chấn động ngẩng đầu lên, nhìn mẹ Nghiêm rồi lại nhìn Nghiêm Duệ.
Thật ra Nghiêm Duệ chỉ bảo cậu đến để cậu hỏi vấn đề, chứ hoàn toàn không ngờ cậu lại rắc rối mang theo nhiều thứ như vậy. Hình như nhà anh cũng không lớn, chắc cậu chỉ có thể ngủ cùng phòng với Nghiêm Duệ, đột ngột thế này không biết Nghiêm Duệ có khó chịu không...
Trongnháy mắt Dương Trúc cân nhắc rất nhiều thứ, Nghiêm Duệ không nhìn cậu mà đẩy cốctrà sữa về phía cậu, hờ hững chẳng bận tâm nói: "Con sao cũng được."