“Cha! Cha nói gì thế?”
Trong túp lều lớn, Thân Đồ Ngọc vừa ngồi xuống một lúc bỗng đứng lên, vẻ mặt khó tin nhìn về phía người cha luôn yêu thương mình. Nàng ta không ngờ mục đích mà cha gọi mình đến thực chất là vì muốn lấy hôn sự làm cái cớ, nhằm thuyết phục Khương Huyền đến ở rể bộ tộc Thân Đồ?
“Tiểu Ngọc, tình huống ở mỏ dung tinh con cũng biết mà.”
Thân Đồ Liệt nghiêm túc nhìn con gái: “Quá lắm thì mười ngày nữa chuyện mỏ Dung Tinh sẽ lộ ra, mà biện pháp giải quyết tốt nhất chính là khiến cho Khương Huyền nhanh chóng từ bỏ chiến đấu. Hắn là nam nhân cuối cùng của bộ tộc Khương thị, không có hắn, chúng ta có thể trực tiếp thôn tính Khương thị.”
“Cha! Hắn là người đã giết chết Ngũ thúc! Cha không báo thù thay Ngũ thúc sao?” Thân Đồ Ngọc kích động nói.
“So với đại sự ngàn năm là thăng lên quý tộc thì sinh tử của một tộc nhân có là gì?” Thân Đồ Liệt nhìn chằm chằm nữ nhi: “A Dũng chết, ta thân là đại ca còn đau lòng hơn con, nhưng giữa các bộ tộc chính là như vậy. Mấy ngàn năm qua, trong số những bộ tộc ở núi Hắc Đàm, có bộ tộc nào mà không có huyết hải thâm thù?”
Thân Đồ Liệt từng tự mình hạ chiến thư, cốt là để gây áp lực.
“Vậy nên cha mới quyết định hy sinh con?”
Thân Đồ Ngọc tức giận nói: “Trước đó cha đã hứa sẽ không sắp xếp hôn sự cho con rồi, ít nhất cũng phải đợi đến năm con 16 tuổi ra ngoài phiêu bạt, cho con tự mình lựa chọn chứ!”
“Hy sinh cái gì? Con và Khương Huyền cũng đâu phải không quen không biết.” Thân Đồ Liệt nói tiếp: “Trước khi Khương Hàn Phong biệt tăm biệt tích, ta và hắn vừa là thù vừa là bạn, năm nào chẳng thi đua tranh đấu vài lần? Con và Khương Huyền dù sao cũng là thanh mai trúc mã.”
“Chúng con gặp nhau tổng cộng chỉ mới bốn lần thôi!” Thân Đồ Ngọc nghiến răng nói. Hai bộ tộc đã bàn bạc hôn sự của nàng ta và Khương Huyền, nhưng khi đó hai người còn rất nhỏ, đương nhiên không thể can dự: “Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Cha cảm thấy hắn xứng với con sao?” Thân Đồ Ngọc hất hất cằm, lộ rõ vẻ kiêu ngạo: “Dù có kỳ ngộ, vẫn luôn giấu thực lực, dù là nửa bước Tiên Thiên thì sao? Cha vẫn cảm thấy hắn xứng với con?”
“Hắn ta không xứng.” Sắc mặt Thân Đồ Liệt bỗng chốc sa sầm: “Nhưng nếu lấy một mỏ dung tinh làm ‘sính lễ’ thì xứng!”
“Cha!” Thân Đồ Ngọc tức giận bừng bừng.
Nàng ta từ nhỏ đã khác biệt, trí tuệ tinh thông, đọc qua rất nhiều sách vở, tài trí lại hơn người. Trong trận chiến sinh tử ba năm trước, nàng ta đảm đương vai trò chiến lược gia cho bộ tộc, thậm chí nàng ta năm nay chỉ mới 15 tuổi, thế nhưng đã được nhiều người trong bộ tộc tôn lên thành “người chuyển thế”, bằng không thì nàng ta cũng chẳng thông tuệ đến vậy.
Dù thế, nàng ta vẫn không thể thoát khỏi số mệnh phải trở thành vật hy sinh của bộ tộc.
“Nữ nhi, con hồ đồ quá!”
Thấy nữ nhi thực sự tức giận, Thân Đồ Liệt chỉ có thể nói ở góc độ khác: “Là cha nhờ vả con thuyết phục Khương Huyền về ở rể. Con cứ việc ba hoa chích chòe, hứa hẹn đủ điều, xong rồi… Chỉ cần hắn chịu đến ở rể ở bộ tộc Thân Đồ chúng ta, trở thành hôn phu của con, đến lúc đó chẳng phải con muốn gì được nấy hay sao? Hắn ta cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện để con tùy ý vo tròn bóp dẹp thôi! Dù cho con buộc dây xích trói hắn, để hắn bò lê bò lết trên mặt đất như chó thì hắn cũng không thể phản kháng được con! Con biết rõ rồi mà!”
Bên trong lều lớn yên tĩnh một lúc.
“Cha, con hiểu rồi.” Thân Đồ Ngọc nói, trong mắt lóe lên tia quyết tuyệt.
...
Sau khi đến bái phỏng các lão phụ nhân cai quản các bộ tộc, Khương Huyền quyết định về nhà. Mặc dù biết mẹ và muội muội đã vào thành để thăm nhà ông ngoại, sau khi giải quyết ổn thỏa cho muội muội xong sẽ trở về nhưng cũng phải mất rất lâu, thế nên hắn vẫn muốn về nhà dạo trước rồi lần nữa đến sau núi để bế quan.
Nhưng hắn không ngờ trong phòng lại có người.
Không những vậy còn bày một bàn đồ ăn đầy ắp.
“Thanh Hồng tỷ, những món này đều do tỷ làm sao?” Khương Huyền nhìn Khương Thanh Hồng xinh đẹp động lòng người trước ánh nến, gãi gãi đầu.
“Ngươi ăn nhanh lên, để nữa thì đồ ăn nguội hết mất.”
Khương Thanh Hồng đưa một đôi đũa cho Khương Huyền: “Đây là sư nương trước khi đi nhờ ta chiếu cố ngươi. Thải Điệp nói với ta, ngươi vừa kết thúc bế quan, ta cũng đến nhà Kim Lan nãi nãi, nhưng chỉ đứng bên ngoài thôi chứ không vào trong, liền biết… Chờ ngươi nói chuyện với họ xong chắc sẽ về nhà, thời gian vừa vặn trùng khớp.”
Khương Hàn Phong là đệ nhất cường giả bộ tộc, từng dạy dỗ qua rất nhiều tộc nhân, tuy chưa chính thức bái sư nhưng một số tộc nhân sẽ gọi Khương Hàn Phong là sư phụ, còn Vệ Bạch Quân là sư nương.
“Tay nghề của Thanh Hồng tỷ thật tốt.” Khương Huyền vừa ăn vừa khen.
“Ngon thì ngươi ăn nhiều vào.” Khương Thanh Hồng xé một miếng chân thú, đặt vào bên trong đĩa của Khương Huyền.
Không khí bữa cơm này rất vi diệu.
Khương Huyền yêu thầm Khương Thanh Hồng đã nhiều năm, hắn biết, Khương Thanh Hồng cũng biết, nhưng không sao cả, bởi vì thanh danh bên ngoài của Khương Thanh Hồng rất tốt, là mỹ nhân của bộ tộc Khương Thị, nhan sắc và tướng mạo đều độc nhất. Cũng vì thanh danh quá nổi nên có rất nhiều nam nhân ở bộ tộc núi Hắc Đàm yêu thầm Khương Thanh Hồng. Được rồi, có một số thậm chí có thể coi là yêu điên cuồng, ví dụ như thiếu chủ của bộ tộc Hô Diên thị cường đại hơn cả Khương Thị. Bốn năm trước hắn ta từng tới bộ tộc Khương thị để cầu hôn, nguyện ý dùng năm ngọn núi và năm bộ lạc làm sính lễ hỏi cưới Khương Thanh Hồng, đáng tiếc bị từ chối.
Khương Thanh Hồng đã quen với việc “bị yêu thầm” này.
Cũng sẽ không phát sinh bất kì cảm xúc đặc biệt nào.
Nhưng Khương Huyền lại cảm thấy Khương Thanh Hồng mình quen biết hôm nay hành động rất kỳ lạ, có lúc còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, vô thức quay đi chỗ khác, thi thoảng còn thất thần, ánh mắt mờ mịt e lệ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khương Huyền biết Thanh Hồng tỷ vẫn luôn coi hắn là đệ đệ.
Không lẽ vì ngày đó hắn cứu bộ tộc, ngăn được cơn sóng dữ, còn lên cả chức tộc trưởng cho nên mới nhìn hắn bằng con mắt khác?
“Không đúng! Không ổn chút nào!”
Khương Huyền lập tức bác bỏ suy đoán trong lòng, hắn biết tính cách của Khương Thanh Hồng, biết nếu như Khương Thanh Hồng nhìn hắn bằng con mắt khác hoặc bắt đầu nảy sinh ý nghĩ gì với hắn thì tuyệt đối sẽ không ngượng ngùng.
“Thanh Hồng tỷ làm sao vậy?” Khương Huyền múc cơm, liếc mắt hỏi.
“Không có gì.” Khương Thanh Hồng nhìn thoáng qua Khương Huyền, cười dịu dàng, lại gắp thêm cho Khương Huyền ít rau xanh.
“Tỷ lạ lắm.” Khương Huyền híp mắt, trong đầu bỗng lóe lên ý nghĩ, nói: “Mẹ ta trước khi đi có nói gì không?”