۰ 𝕰𝖉𝖎𝖙: 𝕼𝕾 ۰
۰ 𝕭𝖊𝖙𝖆: 𝖙𝖑𝖎𝖓𝖍 ۰Một thị vệ từ bên ngoài vội vã chạy vào, vái lạy nói: “Bên ngoài có người đánh trống, nói là có thể làm chứng cho Cố đại nhân.”“Không có.”
۰┈┈۰Giờ Tý, đêm khuya thế này, e là ngay cả người gác cổng cũng đã nghỉ ngơi. Cứ như vậy, ngoại trừ Lý Khác thì không ai có thể chứng minh Cố Hạnh Chi ở đâu trong đêm đó.
‘Có nhớ việc này’, mà không phải ‘thật có việc này’, Lâm Hoài Cảnh hỏi câu hỏi thật thú vị.Cố Hạnh Chi vẫn luôn thản nhiên, phủi phủi vạt áo nói: “Có người bụng dạ khó lường cố ý gây nên, Cố mỗ tự nhiên không có cách nào chứng minh. Nhưng Cố mỗ cũng biết, chỉ bằng một phần công văn như thế này hoàn toàn không đủ để định tội Cố mỗ. Mong Lâm đại nhân điều tra vụ án rõ ràng hơn.”
Nhưng mà Cố Hạnh Chi không có tức giận, chỉ cười nhạt, vẻ mặt an nhiên nhìn hắn, thật lâu sau mới hỏi lại: “Nếu Lâm đại nhân đã nói điều lệnh là từ tay ta ban hành, vậy có bằng chứng nào không?”Ánh mắt của chàng là tĩnh lặng, không giận không phẫn, không sợ không oán. Ánh mắt lạnh lùng mà xa cách như thế, Lý Khác nhìn mà giật mình trong lòng, chỉ cảm thấy người trước mắt giống như một vị tiên giáng trần, một tay cầm hoa, hờ hững nhìn xuống loài sâu kiến.Lý Khác vào cửa, đầu tiên là chào hỏi mấy vị đại nhân ở bên trên, sau đó cúi đầu tránh né ánh mắt Cố Hạnh Chi, vẩy bào quỳ gối dưới công đường.
Lâm Hoài Cảnh chính là đang chờ câu này. Hắn mỉm cười, liếc mắt ra hiệu với chủ bộ ở bên cạnh. Chốc lát sau, một quyển trục ấn có hoa văn chìm hình tường vân được trình lên.Sau một lúc lâu, Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc lại là bình thản.Nếu người đã cố ý muốn hãm hại, tự nhiên sẽ nghĩ cách trộm lấy con dấu, cũng không kỳ quái.Tả Dịch không để ý tới hắn, vẫn hỏi Lý Khác: “Ngươi biết thị vệ kia không?”
“Công văn này, chắc hẳn các đồng liêu ở đây vẫn chưa nhìn qua nhỉ?” Lâm Hoài Cảnh nói, mở quyển trục ra, để chủ bộ đưa nó cho hai người ngồi kề bên.Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.Thực ra, hắn cũng hoàn toàn không biết công văn đó là từ đâu tới. Đêm đó là một người thị vệ đến gõ cửa gọi hắn, muốn hắn mau chóng đưa đồ đi.
Vẻ mặt Tả Dịch trở nên nghiêm nghị sau một khắc nhìn thấy nội dung công văn, và Ngự sử Trung Thừa ở một bên khác cũng có vẻ khiếp sợ.“Theo như ngươi nói, ngươi lúc ấy tiếp nhận công văn từ tay thị vệ, vậy ngươi lấy gì khẳng định đó là bút tích của Cố Thị lang?”
Lâm Hoài Cảnh thấy thế thì rất là hài lòng, nghiêng người, bình thản nói với Cố Hạnh Chi: “Công văn này rõ ràng xuất từ bút tích của Cố Thị lang, bên trên viết rõ ràng rằng để Quần mục ti mang quân mã thủ hạ, chuyển đến Sóc Châu.”“Ừ,” Lâm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, đang muốn hỏi lại, lại nghe Tả Dịch nói:Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống bên ngoài chính đường.
Nói xong dừng lại một đoạn, dưới ánh lửa u ám, hắn giương mắt tập trung nhìn vào đối phương, nói tiếp: “Cố Thị lang, chẳng lẽ ngươi không giải thích lý do chút sao?”
Cố Hạnh Chi hơi nhíu mày, đồng tử khẽ rung.Có một lần, hắn giúp Cố Hạnh Chi đưa văn kiện khẩn cấp, trên đường ngẫu nhiên gặp sự cố, xe ngựa không thể lưu thông. Lúc ấy trời mưa to, lại trùng hợp thời gian tan làm, Lý Khác nhanh chóng tìm người bán hàng rong bên đường mua một tấm giấy dầu, quấn văn kiện ở trong ngực, một đường đội mưa mà chạy đi cho kịp thời gian.
Trước mắt là một quyển công văn đóng dấu Trung Thư Tỉnh, không sai. Bởi vì công việc Trung Thư Tỉnh liên quan đến cơ mật cho nên thời điểm Trần tướng kiêm nhiệm chức Trung Thư Lệnh, ông luôn luôn bảo quản con dấu này.۰┈┈۰
Nhưng sau khi Trần tướng qua đời, Cố Hạnh Chi trở thành người đứng đầu nơi này. Tuy nhiên, để tỏ lòng kính trọng đối với Trần Tướng, chàng đã luôn khoá con dấu này trong thính đường của Trần Tướng.Bởi người người đều nói Cố thị lang tâm như gương sáng, mưu lược vô song, thì hắn như thế nào sẽ không nhìn không ra được sự việc. Tuy mình nói hơn nửa là thật, nhưng thông tin mấu chốt lại cố ý mập mờ, làm người khác suy diễn…Lý Khác giật mình, ấp úng nói: “Tất nhiên là ti chức nhận ra chữ viết bên trên đó, vì thay Cố Thị lang đưa qua nhiều công văn như vậy, sẽ không nhận lầm.”
Nếu người đã cố ý muốn hãm hại, tự nhiên sẽ nghĩ cách trộm lấy con dấu, cũng không kỳ quái.“Bộp! Bộp! Đùng! Đùng!” Vài tiếng động nặng nề truyền đến từ cửa lớn cộng hưởng với âm thanh có từ hình phạt kéo dài mà hư ảo.Hoa: Muốn bắt nam thần, cần làm chuyện xấu trước.Sau lưng sợ hãi, tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng. Mười năm trong quan trường, đây là lần đầu tiên chàng cảm thấy chỉ mới nghĩ thôi mà sợ. Không phải vì đối phương bày kế hãm hại, mà là vì trình độ hiểu biết của đối phương đối với chàng lớn đến như vậy.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn chữ viết trên quyển công văn mà có chút run rẩy thoáng qua. Cố Hạnh Chi có giật mình trong phút chốc khi cảm giác đến bộ chữ đích xác là giống chữ viết của mình, cho nên công văn này cũng chính xác là chỉ có thể xuất từ tay mình.۰ 𝕰𝖉𝖎𝖙: 𝕼𝕾 ۰
Sau lưng sợ hãi, tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng. Mười năm trong quan trường, đây là lần đầu tiên chàng cảm thấy chỉ mới nghĩ thôi mà sợ. Không phải vì đối phương bày kế hãm hại, mà là vì trình độ hiểu biết của đối phương đối với chàng lớn đến như vậy.‘Có nhớ việc này’, mà không phải ‘thật có việc này’, Lâm Hoài Cảnh hỏi câu hỏi thật thú vị.“Công văn này, chắc hẳn các đồng liêu ở đây vẫn chưa nhìn qua nhỉ?” Lâm Hoài Cảnh nói, mở quyển trục ra, để chủ bộ đưa nó cho hai người ngồi kề bên.
Lâm Hoài Cảnh đối diện thấy vẻ mặt Cố Hạnh Chi thay đổi, càng thêm chắc chắn nước cờ nhanh này của mình đi rất tốt, bèn thừa thắng xông lên nói: “Nếu Lâm mỗ nhớ không lầm, thì bất kể là Hoàng Thượng hay Thái Tử đều không có hạ lệnh này. Thế nên, chuyện ngươi tự ý điều động quân mã, nói nhỏ là lạm quyền, vượt quá chức phận; còn nói lớn là…”
Hắn dừng lại, cố ý kéo dài giọng điệu, cười như không cười nói: “Xem như có lòng mưu phản rồi.”Chàng thu hồi công văn trong tay, bình tĩnh nói: “Công văn này không phải do ta viết, mà là có người phỏng theo bút tích của ta mà làm.”
“Láo xược!”Hèn nhát và sợ hãi trong thời gian dài khiến cho Lý Khác cứ như vậy mà đáp ứng lời đề nghị của Lâm Hoài Cảnh. Thậm chí là lúc Tả Dịch muốn phạt gậy, hắn còn tưởng Cố đại nhân luôn luôn khoan dung có lẽ sẽ nói vài câu giúp hắn.Trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi, Lý Khác không thể ức chế mà run lên. Chỉ cảm thấy dưới vẻ bề ngoài ôn hòa bình tĩnh của Cố Hạnh Chi còn cất giấu sự tàn nhẫn, thứ mà chưa từng biểu lộ – có thể bởi vì thương hại mà cứu hắn thì cũng có thể bởi vì ghét mà thờ ơ lạnh nhạt đối với sống chết của hắn.
Không đợi Cố Hạnh Chi đáp lại, Hình bộ Thượng Thư Tả Dịch vỗ bàn, cả giận nói: “Tội mưu phản há có thể mở miệng nói có là có? Đừng nói là thiên tử, cận thần, ngay cả dân chúng tầm thường cũng không chịu được Lâm đại nhân ăn nói bừa bãi, không giữ mồm giữ miệng như thế!”Giễu cợt xong nhìn về phía Cố Hạnh Chi, thản nhiên chìa tay chỉ trên bàn, tiếp tục nói: “Chẳng bằng Tả Thượng thư hỏi Cố Thị lang xem, công văn này có phải xuất từ tay hắn không.”“Đại nhân!” Lý Khác nghe xong luống cuống, đôi tay cào lấy gạch đá dưới thân, đầu ngón tay gần như chảy máu, “Ti chức chưa hề nói qua việc này là Cố Thị lang làm, mà chỉ là trần thuật sự thật, tuyệt đối không cố ý mưu hại, xin đại nhân minh giám!”Nhưng mà Cố Hạnh Chi không có tức giận, chỉ cười nhạt, vẻ mặt an nhiên nhìn hắn, thật lâu sau mới hỏi lại: “Nếu Lâm đại nhân đã nói điều lệnh là từ tay ta ban hành, vậy có bằng chứng nào không?”
Lâm Hoài Cảnh cười: “Có phải ăn nói bừa bãi hay không, Lâm mỗ nói không tính, Tả Thượng thư nói cũng không tính.”“Cố Thị lang đã mở miệng, bản quan tự nhiên không thể từ chối.” Hắn cười cười, có vẻ xảo quyệt ở trong mắt, “Vậy bản quan cho ngươi thêm một nhân chứng, Cố Thị lang muốn nghe chứ?”
Giễu cợt xong nhìn về phía Cố Hạnh Chi, thản nhiên chìa tay chỉ trên bàn, tiếp tục nói: “Chẳng bằng Tả Thượng thư hỏi Cố Thị lang xem, công văn này có phải xuất từ tay hắn không.”Khoảnh khắc Lâm Hoài Cảnh nói truyền nhân chứng, trong đầu Cố Hạnh Chi lóe lên vô số loại khả năng, nhưng duy chỉ không có hắn.Trước mắt là một quyển công văn đóng dấu Trung Thư Tỉnh, không sai. Bởi vì công việc Trung Thư Tỉnh liên quan đến cơ mật cho nên thời điểm Trần tướng kiêm nhiệm chức Trung Thư Lệnh, ông luôn luôn bảo quản con dấu này.Trong gió đêm, âm thanh kéo dài truyền ra, không bao lâu sau, một người nam mặc quan bào màu xanh lá bị nha dịch dẫn vào. Từ xa, hắn nhìn Cố Hạnh Chi một chút, thế nhưng khi ánh mắt vừa chạm nhau đã dời đi rất nhanh và cúi thấp đầu xuống.
Tả Dịch nghe vậy nghiêng người nhìn về phía Cố Hạnh Chi, ánh nến chập chờn chiếu một bên mặt trầm lặng của chàng, cùng với khoé môi mím chặt thành đường thẳng.Lâm Hoài Cảnh nghe mà hăng hái, nghiêng người về phía trước, mắt sáng rực nhìn xem hắn nói: “Tình hình ngày đó ra sao, ngươi còn không mau khai ra.”
Chàng thu hồi công văn trong tay, bình tĩnh nói: “Công văn này không phải do ta viết, mà là có người phỏng theo bút tích của ta mà làm.”
“Cố Thị lang có gì để chứng minh không?” Lâm Hoài Cảnh hỏi tới.Lâm Hoài Cảnh chính là đang chờ câu này. Hắn mỉm cười, liếc mắt ra hiệu với chủ bộ ở bên cạnh. Chốc lát sau, một quyển trục ấn có hoa văn chìm hình tường vân được trình lên.
“Không có.”Hai nha dịch cũng không để ý tới hắn tranh luận, cấp tốc xúm lại, muốn mang hắn xuống.
Lời này vừa nói ra khiến cả sảnh đường giật mình. Chỉ có Lâm Hoài Cảnh giống như là đã đoán được mà mỉm cười, thanh thản dựa vào ghế, tư thái chuẩn bị xem kịch vui.Nàng dường như chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, sau khi vào cửa thì có vẻ khiếp đảm, nhưng vẫn mím chặt môi, lấy dũng khí hướng công đường cúi đầu, sau đó là quỳ xuống.Lý Khác nghĩ nghĩ, do dự lắc đầu, “Lúc ấy gian ngoài quá tối, chuyện lại khẩn cấp, ti chức cũng không nhìn rõ.”
Cố Hạnh Chi vẫn luôn thản nhiên, phủi phủi vạt áo nói: “Có người bụng dạ khó lường cố ý gây nên, Cố mỗ tự nhiên không có cách nào chứng minh. Nhưng Cố mỗ cũng biết, chỉ bằng một phần công văn như thế này hoàn toàn không đủ để định tội Cố mỗ. Mong Lâm đại nhân điều tra vụ án rõ ràng hơn.”Mọi người tại chỗ nghe vậy, ai cũng kinh ngạc. Chỉ có Cố Hạnh Chi giống như là bỗng hiểu ra cái gì, muốn đứng dậy muốn ngăn cản.
“Cố Thị lang đã mở miệng, bản quan tự nhiên không thể từ chối.” Hắn cười cười, có vẻ xảo quyệt ở trong mắt, “Vậy bản quan cho ngươi thêm một nhân chứng, Cố Thị lang muốn nghe chứ?”Người dưới đường nghe vậy yên lặng chốc lát, như có vẻ lấy hết sức mới mở miệng, cúi đầu trả lời một câu, “Vâng.”Lý Khác nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: “Giờ Tý, bởi vì khi đó ti chức tìm tiếng chiêng điểm canh, mới nhìn đến đèn ở sảnh đường Cố thị lang.”
Lâm Hoài Cảnh vỗ bàn, một tiếng “Bộp!” vang lên, cất cao giọng đối với bên ngoài nói: “Truyền nhân chứng!”Không đợi Cố Hạnh Chi đáp lại, Hình bộ Thượng Thư Tả Dịch vỗ bàn, cả giận nói: “Tội mưu phản há có thể mở miệng nói có là có? Đừng nói là thiên tử, cận thần, ngay cả dân chúng tầm thường cũng không chịu được Lâm đại nhân ăn nói bừa bãi, không giữ mồm giữ miệng như thế!”
Trong gió đêm, âm thanh kéo dài truyền ra, không bao lâu sau, một người nam mặc quan bào màu xanh lá bị nha dịch dẫn vào. Từ xa, hắn nhìn Cố Hạnh Chi một chút, thế nhưng khi ánh mắt vừa chạm nhau đã dời đi rất nhanh và cúi thấp đầu xuống.Là ai, cũng không thể là hắn.
Mi tâm Cố Hạnh Chi run lên bởi vì nhận ra người này.“Lý Khác,” Lâm Hoài Cảnh hắng giọng, nhìn xuống hắn, điềm nhiên nói: “Quần mục ti nói, công văn điều vận quân mã là từ ngươi đưa đi, có việc này không?”
Đó là Lý Khác. Một Thư lệnh sử tòng cửu phẩm, tính tình rất trung thực. Lúc mới đến Trung thư tỉnh thường bị bắt nạt. Cố Hạnh Chi thấy hắn chân thật, vì tỏ lòng thương, cho nên luôn để hắn giúp mình làm một số việc vặt và truyền tin.Lý Khác dừng lại, chần chờ khẽ gật đầu.
Có một lần, hắn giúp Cố Hạnh Chi đưa văn kiện khẩn cấp, trên đường ngẫu nhiên gặp sự cố, xe ngựa không thể lưu thông. Lúc ấy trời mưa to, lại trùng hợp thời gian tan làm, Lý Khác nhanh chóng tìm người bán hàng rong bên đường mua một tấm giấy dầu, quấn văn kiện ở trong ngực, một đường đội mưa mà chạy đi cho kịp thời gian.Vẻ mặt Tả Dịch trở nên nghiêm nghị sau một khắc nhìn thấy nội dung công văn, và Ngự sử Trung Thừa ở một bên khác cũng có vẻ khiếp sợ.
Khoảnh khắc Lâm Hoài Cảnh nói truyền nhân chứng, trong đầu Cố Hạnh Chi lóe lên vô số loại khả năng, nhưng duy chỉ không có hắn.
Là ai, cũng không thể là hắn.Ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng mơn trớn chữ viết trên quyển công văn mà có chút run rẩy thoáng qua. Cố Hạnh Chi có giật mình trong phút chốc khi cảm giác đến bộ chữ đích xác là giống chữ viết của mình, cho nên công văn này cũng chính xác là chỉ có thể xuất từ tay mình.Lâm Hoài Cảnh cười: “Có phải ăn nói bừa bãi hay không, Lâm mỗ nói không tính, Tả Thượng thư nói cũng không tính.”
Lý Khác vào cửa, đầu tiên là chào hỏi mấy vị đại nhân ở bên trên, sau đó cúi đầu tránh né ánh mắt Cố Hạnh Chi, vẩy bào quỳ gối dưới công đường.Đám người nghe vậy khẽ giật mình, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết người đến là ai.
“Lý Khác,” Lâm Hoài Cảnh hắng giọng, nhìn xuống hắn, điềm nhiên nói: “Quần mục ti nói, công văn điều vận quân mã là từ ngươi đưa đi, có việc này không?”Tả Dịch nghe vậy nghiêng người nhìn về phía Cố Hạnh Chi, ánh nến chập chờn chiếu một bên mặt trầm lặng của chàng, cùng với khoé môi mím chặt thành đường thẳng.
Người dưới đường nghe vậy yên lặng chốc lát, như có vẻ lấy hết sức mới mở miệng, cúi đầu trả lời một câu, “Vâng.”
Lâm Hoài Cảnh nghe mà hăng hái, nghiêng người về phía trước, mắt sáng rực nhìn xem hắn nói: “Tình hình ngày đó ra sao, ngươi còn không mau khai ra.”Nhưng sau khi Trần tướng qua đời, Cố Hạnh Chi trở thành người đứng đầu nơi này. Tuy nhiên, để tỏ lòng kính trọng đối với Trần Tướng, chàng đã luôn khoá con dấu này trong thính đường của Trần Tướng.Tả Dịch thấy thế, phút chốc đập bàn, đối với nha dịch bên cạnh cả giận nói: “Người đâu! Tên này dụng ý khó dò, nói xấu mệnh quan triều đình, phạt ba mươi gậy!”“Đại nhân!”
Lý Khác mấp máy bờ môi, hít sâu một hơi nói: “Ba ngày trước, ti chức chỉnh lý công văn, ghi chép ở Trung Thư Tỉnh, nhìn thấy thính đường – gian phòng Cố Thị lang thường dùng vẫn sáng đèn, vốn muốn đi qua nhìn một chút, nhưng đi tới cửa bị một thị vệ cản lại. Hắn đưa cho ti chức một quyển công văn, nói là Cố đại nhân để cho ti chức đưa đến Quần mục ti, là văn kiện khẩn cấp, không thể chậm trễ. Ti chức thấy trên công văn có đóng dấu, bút tích đều đúng, nên dựa theo giao phó, đưa đồ vật ra ngoài.”
“Đó là khoảng đêm giờ nào?” Lâm Hoài Cảnh hỏi.Hắn dừng lại, cố ý kéo dài giọng điệu, cười như không cười nói: “Xem như có lòng mưu phản rồi.”
Lý Khác nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: “Giờ Tý, bởi vì khi đó ti chức tìm tiếng chiêng điểm canh, mới nhìn đến đèn ở sảnh đường Cố thị lang.”
Giờ Tý, đêm khuya thế này, e là ngay cả người gác cổng cũng đã nghỉ ngơi. Cứ như vậy, ngoại trừ Lý Khác thì không ai có thể chứng minh Cố Hạnh Chi ở đâu trong đêm đó.
“Ừ,” Lâm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, đang muốn hỏi lại, lại nghe Tả Dịch nói:Tả Dịch phản ứng đầu tiên, dùng ánh mắt ra hiệu thị vệ dẫn người vào.
“Theo như ngươi nói, ngươi lúc ấy tiếp nhận công văn từ tay thị vệ, vậy ngươi lấy gì khẳng định đó là bút tích của Cố Thị lang?”Và Ngô tướng chỉ là muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo Cố Hạnh Chi, cũng không muốn bởi vì điều tra bản án của Trần tướng mà qua lại quá gần với phe phái chủ chiến
Lý Khác giật mình, ấp úng nói: “Tất nhiên là ti chức nhận ra chữ viết bên trên đó, vì thay Cố Thị lang đưa qua nhiều công văn như vậy, sẽ không nhận lầm.”
“Nhưng ngươi chắc chắn là không có gặp mặt Cố Thị lang, đúng không?”
Lý Khác dừng lại, chần chờ khẽ gật đầu.
Bên cạnh, Lâm Hoài Cảnh khẽ cười, hỏi ngược lại: “Giờ Tý, Trung Thư Tỉnh, phòng Cố Thị lang thường dùng, còn có bên trên công hàm hiển hiện quan ấn và bút tích rõ ràng. Nếu những thứ này còn không thể chứng minh là Cố Thị lang làm, vậy Lâm mỗ cũng thật sự không biết nên chứng minh như thế nào.”Thế nhưng Cố Hạnh Chi – người đã nhìn thấu mọi sự ngoại trừ thờ ơ nhìn hắn, cũng không làm gì khác.
Tả Dịch không để ý tới hắn, vẫn hỏi Lý Khác: “Ngươi biết thị vệ kia không?”
Lý Khác nghĩ nghĩ, do dự lắc đầu, “Lúc ấy gian ngoài quá tối, chuyện lại khẩn cấp, ti chức cũng không nhìn rõ.”Nơi xa có một dáng người nhỏ bé, bước đi nhẹ nhàng, khoác ánh trăng mà đến.
Tả Dịch gật đầu, ngữ khí nghiêm nghị nói: “Nếu ngươi đã không có tận mắt nhìn thấy Cố Thị lang, cũng không biết thị vệ đưa tin, vậy sao có thể khẳng định công hàm là Cố Thị lang đưa cho ngươi?”
“Thần…” Lý Khác nghẹn lời, thần sắc lo sợ không yên.“Đó là khoảng đêm giờ nào?” Lâm Hoài Cảnh hỏi.Cố Hạnh Chi hơi nhíu mày, đồng tử khẽ rung.
Tả Dịch thấy thế, phút chốc đập bàn, đối với nha dịch bên cạnh cả giận nói: “Người đâu! Tên này dụng ý khó dò, nói xấu mệnh quan triều đình, phạt ba mươi gậy!”Lúc này, Lâm Hoài Cảnh tìm hắn, nói cho hắn biết là Cố Hạnh Chi vừa ngồi được ở vị trí cao, vừa được trọng dụng, cho nên nếu thật sự phạm tội thì vẫn sẽ không bị cách chức, càng sẽ không mất mạng.Lâm Hoài Cảnh đối diện thấy vẻ mặt Cố Hạnh Chi thay đổi, càng thêm chắc chắn nước cờ nhanh này của mình đi rất tốt, bèn thừa thắng xông lên nói: “Nếu Lâm mỗ nhớ không lầm, thì bất kể là Hoàng Thượng hay Thái Tử đều không có hạ lệnh này. Thế nên, chuyện ngươi tự ý điều động quân mã, nói nhỏ là lạm quyền, vượt quá chức phận; còn nói lớn là…”
“Đại nhân!” Lý Khác nghe xong luống cuống, đôi tay cào lấy gạch đá dưới thân, đầu ngón tay gần như chảy máu, “Ti chức chưa hề nói qua việc này là Cố Thị lang làm, mà chỉ là trần thuật sự thật, tuyệt đối không cố ý mưu hại, xin đại nhân minh giám!”Lời này vừa nói ra khiến cả sảnh đường giật mình. Chỉ có Lâm Hoài Cảnh giống như là đã đoán được mà mỉm cười, thanh thản dựa vào ghế, tư thái chuẩn bị xem kịch vui.
Hai nha dịch cũng không để ý tới hắn tranh luận, cấp tốc xúm lại, muốn mang hắn xuống.Cho nên nếu hắn có thể ra mặt làm chứng, thì thứ nhất là có thể rửa sạch trách nhiệm của mình; thứ hai là dù sao cũng không có thẳng thừng nói tận mắt nhìn thấy Cố Hạnh Chi, nên không tính là vu oan.
Dưới tình thế cấp bách, Lý Khác đột nhiên nhớ tới Cố Hạnh Chi luôn luôn ngồi im không nói, nức nở gọi, “Cố đại nhân!”Tả Dịch gật đầu, ngữ khí nghiêm nghị nói: “Nếu ngươi đã không có tận mắt nhìn thấy Cố Thị lang, cũng không biết thị vệ đưa tin, vậy sao có thể khẳng định công hàm là Cố Thị lang đưa cho ngươi?”
Sau một lúc lâu, Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhìn hắn, thần sắc lại là bình thản.
Ánh mắt của chàng là tĩnh lặng, không giận không phẫn, không sợ không oán. Ánh mắt lạnh lùng mà xa cách như thế, Lý Khác nhìn mà giật mình trong lòng, chỉ cảm thấy người trước mắt giống như một vị tiên giáng trần, một tay cầm hoa, hờ hững nhìn xuống loài sâu kiến.Nói xong dừng lại một đoạn, dưới ánh lửa u ám, hắn giương mắt tập trung nhìn vào đối phương, nói tiếp: “Cố Thị lang, chẳng lẽ ngươi không giải thích lý do chút sao?”
Trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi, Lý Khác không thể ức chế mà run lên. Chỉ cảm thấy dưới vẻ bề ngoài ôn hòa bình tĩnh của Cố Hạnh Chi còn cất giấu sự tàn nhẫn, thứ mà chưa từng biểu lộ – có thể bởi vì thương hại mà cứu hắn thì cũng có thể bởi vì ghét mà thờ ơ lạnh nhạt đối với sống chết của hắn.
Bỗng nhiên, hắn bắt đầu hối hận…
Bởi người người đều nói Cố thị lang tâm như gương sáng, mưu lược vô song, thì hắn như thế nào sẽ không nhìn không ra được sự việc. Tuy mình nói hơn nửa là thật, nhưng thông tin mấu chốt lại cố ý mập mờ, làm người khác suy diễn…
Thực ra, hắn cũng hoàn toàn không biết công văn đó là từ đâu tới. Đêm đó là một người thị vệ đến gõ cửa gọi hắn, muốn hắn mau chóng đưa đồ đi.
Mà hắn nhất thời sơ sẩy, quên nhìn lệnh bài của đối phương. Đợi đến sự việc bại lộ, mới biết được chuyện nghiêm trọng.Lâm Hoài Cảnh vỗ bàn, một tiếng “Bộp!” vang lên, cất cao giọng đối với bên ngoài nói: “Truyền nhân chứng!”
Lúc này, Lâm Hoài Cảnh tìm hắn, nói cho hắn biết là Cố Hạnh Chi vừa ngồi được ở vị trí cao, vừa được trọng dụng, cho nên nếu thật sự phạm tội thì vẫn sẽ không bị cách chức, càng sẽ không mất mạng.
Và Ngô tướng chỉ là muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo Cố Hạnh Chi, cũng không muốn bởi vì điều tra bản án của Trần tướng mà qua lại quá gần với phe phái chủ chiến
Cho nên nếu hắn có thể ra mặt làm chứng, thì thứ nhất là có thể rửa sạch trách nhiệm của mình; thứ hai là dù sao cũng không có thẳng thừng nói tận mắt nhìn thấy Cố Hạnh Chi, nên không tính là vu oan.“Thần…” Lý Khác nghẹn lời, thần sắc lo sợ không yên.Bỗng nhiên, hắn bắt đầu hối hận…
Hèn nhát và sợ hãi trong thời gian dài khiến cho Lý Khác cứ như vậy mà đáp ứng lời đề nghị của Lâm Hoài Cảnh. Thậm chí là lúc Tả Dịch muốn phạt gậy, hắn còn tưởng Cố đại nhân luôn luôn khoan dung có lẽ sẽ nói vài câu giúp hắn.
Thế nhưng Cố Hạnh Chi – người đã nhìn thấu mọi sự ngoại trừ thờ ơ nhìn hắn, cũng không làm gì khác.
“Bộp! Bộp! Đùng! Đùng!” Vài tiếng động nặng nề truyền đến từ cửa lớn cộng hưởng với âm thanh có từ hình phạt kéo dài mà hư ảo.
“Đại nhân!”
Một thị vệ từ bên ngoài vội vã chạy vào, vái lạy nói: “Bên ngoài có người đánh trống, nói là có thể làm chứng cho Cố đại nhân.”Tiếng Phúc bá ở một bên vang lên, nói: “Vị này là muội muội của Đàm thị vệ đã qua đời trước đó không lâu. Nàng nói nàng có thể chứng minh chuyện xảy ra đêm đó, Cố đại nhân không có ở Trung Thư Tỉnh.”
Đám người nghe vậy khẽ giật mình, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết người đến là ai.
Tả Dịch phản ứng đầu tiên, dùng ánh mắt ra hiệu thị vệ dẫn người vào.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống bên ngoài chính đường.
Cố Hạnh Chi lúc này mới chú ý tới, ánh trăng tối nay trong sáng như tuyết, chiếu xuống đất mà phảng phất như sương trắng trên mặt nước.
Nơi xa có một dáng người nhỏ bé, bước đi nhẹ nhàng, khoác ánh trăng mà đến.Dưới tình thế cấp bách, Lý Khác đột nhiên nhớ tới Cố Hạnh Chi luôn luôn ngồi im không nói, nức nở gọi, “Cố đại nhân!”
Nàng dường như chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, sau khi vào cửa thì có vẻ khiếp đảm, nhưng vẫn mím chặt môi, lấy dũng khí hướng công đường cúi đầu, sau đó là quỳ xuống.
Tiếng Phúc bá ở một bên vang lên, nói: “Vị này là muội muội của Đàm thị vệ đã qua đời trước đó không lâu. Nàng nói nàng có thể chứng minh chuyện xảy ra đêm đó, Cố đại nhân không có ở Trung Thư Tỉnh.”“Láo xược!”
Mọi người tại chỗ nghe vậy, ai cũng kinh ngạc. Chỉ có Cố Hạnh Chi giống như là bỗng hiểu ra cái gì, muốn đứng dậy muốn ngăn cản.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Cả phòng yên tĩnh, Phúc bá thay mặt Hoa Dương nói:
“Cô nương nói đêm đó, nàng vẫn luôn ở cùng đại nhân nhà ta, và đại nhân không hề rời đi một khắc nào.”
—— —— ——
Hoa: Muốn bắt nam thần, cần làm chuyện xấu trước.
Chỉ cần nói khi nào ngươi cưới ta đi!