۰ 𝕰𝖉𝖎𝖙: 𝕵𝖆𝖘 ۰
۰┈┈۰
Tháng ba oanh yến rợp trời, sắc xuân như gấm đoạn. Dòng sông Tần Hoài vùng Kim Lăng đẹp lộng lẫy trong khung cảnh mùa xuân rực rỡ.
Đèn hoa vừa được thắp lên, ánh trăng hắt xuống dịu dàng như nước, lấp lánh cả mặt sông. Đèn dầu trong lầu các hoàng kim hai bên bờ sông phản chiếu gợn sóng lăn tăn tựa như vô số ngọn lửa đen cuộn trào.
Không khí ven sông tràn ngập mùi hương, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi thức ăn thơm phức, mùi son phấn của nữ nhân… lặng lẽ lẩn quất trong dòng người, xô đẩy đoàn người đông đúc tiếp tục tiến về phía trước.
“Hắt xì!”
Làn gió đưa hương son phấn nồng nặc thổi qua, Hoa Quát nhìn người con gái bên cạnh mình, lục tìm khăn lụa một hồi, cuối cùng cậu quyết định cam chịu đưa tay áo của mình ra.
“Sư tỷ…” Lúc nói mấy câu này, có lẽ quá căng thẳng nên cậu suýt nữa cắn phải đầu lưỡi: “Tỷ dùng tạm tay áo của ta cũng được…”
Nhưng người trước mặt chỉ chăm chăm tìm chiếc khăn lụa, không thèm để ý tới cậu.
Gió sông thổi ngọn đèn lồng chỗ hai người đứng bên dưới mái hiên lắc lư, ánh sáng loang lổ xẹt qua tấm mạng che nửa khuôn mặt nàng, Hoa Quát né tránh đôi mắt nàng, đáy lòng run rẩy.
Dù đã quen biết mấy tháng, cậu vẫn sợ hãi ánh mắt ấy.
Đó là một đôi mắt tuyệt đẹp, đồng tử nâu nhạt pha lẫn ánh vàng vô cùng thần bí. Ánh lửa phản chiếu trong nước và ánh đèn xán lạn đều chẳng thể sánh bằng sóng nước lúng liếng trong đôi mắt ấy. Khoảng khắc sóng mắt nàng lưu chuyển, mười dặm hồng trần đều trở nên ảm đạm.
Nhưng khi ánh mắt này nhìn thẳng vào cậu, Hoa Quát chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Giờ cậu mới nhớ sư tỷ luôn luôn tiêu xài hoang phí, khăn tay của nàng đều dệt nên từ gấm Tô Châu quý giá, làm gì có chuyện dùng tay áo người khác bịt mũi.
Vì thế cậu vô cùng thức thời thu tay áo lại.
“Gọi là Hoa Dương.” Người con gái bên cạnh nói, giọng thản nhiên không nghe ra cảm xúc.
“Vâng… Hoa Dương.” Hoa Quát gật đầu, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt thêm một chút.
“Ha…” Người bên cạnh khẽ cười, tựa như không nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cậu, chỉ thờ ơ nói: “Chẳng phải cậu nói cậu đã bí mật giết người à?”
“Ta… ta không nói láo!”
Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, Hoa Quát gào lên câu to tiếng nhất đêm nay, nhưng tiếng nói của cậu vẫn nhanh chóng bị âm thanh ồn ào vùi lấp.
Hoa Dương không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt. Hồi lâu sau, nàng nhếch một nụ cười giễu cợt rồi dời mắt đi.
Lòng tự trọng bị xúc phạm của Hoa Quát sục sôi, cậu ngẩng khuôn mặt đỏ bừng hét ầm lên: “Chính tay ta đã giết trưởng thôn!”
“Ha…” Lại thêm một tiếng cười khinh thường, Hoa Dương không thèm ngoảnh đầu lại.
“Còn… còn có vợ của hắn ta nữa.”
“Ồ” Hoa Dương nhìn đám người qua lại trước mặt, chán nản nghịch ngợm tơ vàng thêu trên làn váy.
“Với cả cha mẹ hắn.”
“Ờ.” Vẫn là giọng điệu không quan tâm như trước.
“Con của hắn ta, gà vịt của nhà, hàng xóm của hắn ta, còn cả con chó màu vàng nhà hàng xóm nữa!”
Gió thổi nhẹ nhàng, tiếng trống hòa cùng tiếng đàn sáo trên thuyền du dương, cuối cùng đôi hài thêu chỉ vàng của nàng cũng dừng lại.
“Cậu giết cả con chó nhà hàng xóm sao?” Nàng nhíu mày, quay đầu lại vẻ khó tin.
“Đúng!” Hoa Quát gật đầu thật mạnh, “Lúc ta rời thôn thì đã đốt lửa rất lớn để thiêu nhà hắn ta cháy rụi luôn.”
Lửa cháy lan sang nhà bên cạnh, giết luôn cả con chó vàng đó.
Trong nháy mắt, sự hứng khởi vừa mới khơi lên được đã như bị túm chặt rồi dìm sâu xuống sông.
Thiếu niên trước mặt vẫn còn cố vãn hồi chút lòng tự trọng, đang nói rất chi là cao hứng, hai phiến môi mở ra khép lại, từ ngữ tuôn ra như biến thành một đống hỗn độn, hòa cùng không khí xung quanh khiến nàng cảm thấy rất bực mình.
Bách Hoa Lâu đã nghèo nàn đến mức này sao?
Cái thứ phế vật như thế này mà lại dám dâng lên làm thuộc hạ của nàng.
Hoa Dương hít thở sâu, tự nhắc nhở bản thân không được nổi giận. Nhưng ngay sau đó, bàn tay trắng nõn của nàng đã bóp chặt cổ họng thiếu niên, tựa như một con báo ép chặt con mồi.
“A…a…” Thanh âm bị nàng bóp nghẹt đến vụn vỡ, người trước mặt sợ hãi nhìn nàng, cổ họng không thể tự chủ phát ra tiếng ho khan.
“Làm sát thủ không phải cứ phóng hỏa là được đâu.” Nàng lạnh lùng nói, nhìn cậu không chớp mắt.
Yết hầu bị nàng bóp chặt khó khăn trượt lên trượt xuống nhưng Hoa Dương không hề lỏng tay, ngược lại nàng còn tăng thêm lực kéo cậu lại gần mình hơn.
Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Hoa Quát, điềm tĩnh bảo: “Nghe rõ chưa, đây là lần cuối ta chùi mông cho ngươi.”
Không cố tình nói chậm cũng không có ý đe dọa nhưng lại dọa Hoa Quát sợ đến nỗi vừa gật đầu lia lịa vừa cố nén nước mắt.
Lát sau, Hoa Dương mới thả tay ra, lại kéo Hoa Quát đang lảo đảo đứng vững rồi nói nhỏ để chỉ có hai người nghe thấy: “Tới đây.”
Đuôi mắt nàng liếc thấy một kẻ vận xuân sam màu tối xòe quạt giấy che nửa khuôn mặt. Động tác của hắn cực nhanh nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Hoa Dương.
Nàng nhớ đó là cận vệ của Thượng thư Hình bộ, Đàm Chiêu.
Theo tin tức của lâu truyền tới, một tên người hầu đã thoát khỏi tay Hoa Quát khi ám sát Tể tướng đương triều Trần Hành vài ngày trước, tối nay bọn họ sẽ gặp lại hắn ta ở đây. Vì đề phòng hắn ta sẽ tiết lộ điều gì bất trắc về Bách Hoa Lâu, bọn họ sẽ giải quyết tên hầu đó trước khi hai người chạm mặt.
“Đi.” Hoa Dương quát nhẹ, đứng dậy đi theo.
Vì hai người đã cải trang thành người sống ở sông Tần Hoài nên không dễ bị phát hiện giữa đám đông hỗn tạp. Tuy Đàm Chiêu dừng lại vài lần nhưng đều không để ý tới bọn họ.
Hai người đi theo hắn tới một con thuyền hoa cạnh bờ sông.
Hôm nay là ngày rồng ngẩng đầu.
Mỗi năm ở Kim Lăng đều sẽ có một lễ hội đèn rồng vào ngày này. Mỗi khi tới dịp lễ, hàng trăm con thuyền sẽ diễu hành trên sông, đầu và đuôi thuyền xoắn lại tựa như đuôi rồng lửa cuộn khúc. Du khách có thể lên thuyền ngắm đèn, mấy người bán hàng rong cũng tiện thể lên thuyền buôn bán thêm.
Khoang thuyền truyền đến tiếng sơn ca trúc địch, hòa với tiếng nam thanh nữ tú chuyện trò tạo nên bầu không khí náo nhiệt.
Hai người đi theo sau Đàm Chiêu, đi mãi tới giữa sông. Những chiếc đèn lồng rực rỡ như biến thành tia lửa chói lọi.
Sóng nước dập dềnh khiến người ta thấy hơi choáng váng.
Hoa Dương bất chợt dừng lại.
Mùi gai mũi của son phấn và đồ ăn ban nãy đã biến mất, trong không khí giờ chỉ còn mùi ẩm ướt của thực vật thủy sinh, lạnh lẽo dị thường.
Trực giác chiến đấu lâu năm khiến nàng phải cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh một lượt. Nàng phát hiện trừ tiếng ca nữ bên trong khoang thuyền thì ở bên ngoài không còn người nào.
Trái tim nàng hẫng một nhịp. Giữa không khí ồn ào bên trong, ở đây không gian như đông cứng lại, tựa hồ có ai đó đang nín thở.
Nàng rùng mình, theo bản năng muốn túm mái đầu xoăn của Hoa Quát, nhưng năm ngón tay lại chỉ với được khoảng không.
Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoa Quát đã rút nhuyễn kiếm hướng thẳng về phía người vừa lên thuyền.
“Cheng!”
Là tiếng binh khí kim loại va chạm, nhưng xung quanh lại không có ai thét lên. Hết thảy đều như đã được an bài trước.
“Hình bộ phá án, mời cô nương nhường bước cho!”
Cánh tay nàng bị siết chặt rồi lại bị một người đẩy mạnh thoát khỏi vòng vây.
“…” Nàng đường đường là thích khách mà lại không được chú ý như vậy, tự dưng cảm thấy hơi hụt hẫng.
Người chạy từ các trạm gác tới ngày một nhiều, chỉ một lát đã vây kín lấy Hoa Quát, nàng thấy vậy nên tâm tình muốn chém người cũng biến mất không tăm tích.
Tuy nàng thích giết chóc nhưng lại cực kỳ ghét phiền toái.
Tình huống hôm nay tuy không đến nỗi mất mạng nhưng cũng rất rắc rối, cho nên nàng bĩu môi đi mua một cái bánh đường từ quầy hàng nhỏ rồi quay gót đi thẳng.
“Sư tỷ!”
Phía sau nàng vang lên tiếng gào thét, miếng bánh đường vừa nuốt vào tí nữa thì sặc.
“Sư tỷ cứu ta với!”
Lại thêm tiếng nức nở cầu xin, miếng bánh đường trong miệng Hoa Dương bị hàm răng nàng nghiến chặt, tiếng miếng bánh vỡ “răng rắc” vang lên trở nên cực kỳ nổi bật giữa màn đêm yên tĩnh.
Phía sau bắt đầu có tiếng người đi tới, quan binh mở rộng vòng vây giam nàng bên trong.
“…” Biết ngay là nàng làm nhiệm vụ chỉ nên đi một mình, không cần kẻ khác xía vào, kẻo lại vác thêm cục nợ như thế này.
Một đường kiếm sắc lạnh chém tan dòng suy nghĩ của nàng, Hoa Dương ngửa đầu tránh, chỉ thấy kiếm phong xẹt qua nhanh như cắt khiến nàng không kịp rút kiếm.
Xem ra lần này Hình bộ đã dùng đến cao thủ.
Nửa miếng bánh đường cắn dở vẫn đang ở trong miệng nàng, đôi mắt ẩn dưới lớp mạng che mặt lóe ánh sáng.
“Sư tỷ!” Hoa Quát thừa dịp tình thế hỗn loạn chạy tới cạnh Hoa Dương, run rẩy định nói gì đó thì đã bị nàng ngăn lại.
Quan binh nhất tề xông tới tấn công hai người.
Kiếm ảnh rơi như mưa trút, Hoa Dương lách người trốn ra sau quầy bánh đường, nắm lấy cây gậy chống bảng hiệu của ông chủ làm điểm tựa, lộn ngược nhảy ra ngoài.
“Á!!”
Một quan binh trước mặt nàng hét thảm thiết, cây gậy gỗ bên chân phải hắn ta bị nàng lợi dụng, nàng vươn tay bật lên, xiêm y màu vàng lựu đung đưa theo hình vòng cung hoàn hảo dưới ánh trăng.
Tiếng nước ào ào, sóng lớn dữ dội của sông Tần Hoài đổ ụp, mặt thuyền rung lên bần bật.
“Sư tỷ thật lợi hại!”
“Câm miệng!” Hoa Dương chẳng thèm khách khí, nhảy lên vung gậy. Chỉ vài chiêu đơn giản đã tiêu diệt nửa quan binh.
Nàng tấn công hung hãn như vậy đã thu hút sự chú ý của đa số quan binh xung quanh, tất cả đều dồn lại tấn công nàng.
Giữa tiếng xôn xao, một đạo bạch quang đánh tới, Hoa Dương nâng gậy lên đỡ, vừa va chạm với bạch quang đã bị luồng lực mạnh mẽ như muốn xé rách bàn tay, vụn gỗ của cây gậy vỡ ra lả tả khiến nàng lóa mắt.
Nàng vừa hé mắt ra đã thấy tay áo rách mất một đoạn. Cánh tay mịn màng để trần như bạch ngọc phản chiếu mồ hôi lấm tấm.
Người trước mắt dường như không dự liệu được, vừa hơi dừng tay thì kiếm quang đã mất đi tốc độ.
Chỉ cần một khắc lơ là này, Hoa Dương rút nhuyễn kiếm bên hông, đi tới sau lưng Đàm Chiêu.
“Đừng nhúc nhích.”
Hơi thở nàng dồn dập, mồ hôi trên trán túa ra như tắm: “Bảo bọn chúng bỏ kiếm xuống.”
Người trước mặt ngẩn ra nhưng vẫn rất nghe lời, vứt thanh kiếm trong tay xuống đất. Quan binh trên thuyền cũng thu vũ khí lại, rút vào khoang thuyền.
Giờ ở đây chỉ còn nàng, Hoa Quát và người đang bị nàng uy hiếp là Đàm Chiêu. Xung quanh nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió rít vù vù bên tai.
“Các ngươi chạy không thoát đâu.” Đàm Chiêu bình tĩnh phất tay ra hiệu lên bờ sông, sau đó bên bờ sông, trên đê xuất hiện vô số đốm sáng.
“Bùm!”
Một mũi tên bắn lén bay đến, cắm thẳng vào ván gỗ trước mặt ba người. Ngọn lửa trên thuyền phản chiếu mũi tên sáng loáng.
“…” Hoa Dương ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy triều đình vây bắt thích khách quy mô đến thế.
Chẳng biết nên vui hay buồn đây.
“Vậy theo quan gia thì ta nên làm thế nào?” Thanh âm nàng vốn du dương, tiếng “Quan gia” nói đến là dịu dàng, ai nghe cũng thấy mềm lòng.
Nhưng người trước mặt chẳng mảy may động lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Cam tâm chịu trói đi.”
“Ồ?” Giọng nói không rõ vui buồn. Nàng suy nghĩ một lát rồi quay đầu ra hiệu Hoa Quát đi theo, hai người áp sát Đàm Chiêu di chuyển về phía dưới mái hiên của khoang thuyền.
“Ta đếm tới ba, chúng ta cùng nhau nhảy xuống.”
Hoa Quát giật mình hỏi lại, “Nhảy sông tự tận á?”
Hoa Dương chẳng thèm giải thích, bắt đầu đếm số.
“Một.” Gió nổi lên, ánh đèn dưới mái hiên đong đưa phản chiếu xuống mặt sông tựa như ma trơi quái dị.
Nàng hít một hơi thật sâu.
“Hai.”
Tiếng kêu rên cùng tiếng nước cùng vang lên, dường như có ai đó bị đâm.
Lỗ tai bị tiếng nước chặn lại, chỉ loáng thoáng nghe thấy đao kiếm va chạm. Nàng trợn mắt, ngọn lửa bùng cháy trên con sông đằng sau. Mũi tên lướt qua người nàng, nhưng sau khi rơi xuống nước đã mất đi độ chính xác và lực đạo vốn có.
Hoa Dương chưa bao giờ là người nghĩa khí. Nàng không có người thân thì lấy đâu ra bằng hữu và huynh đệ. Nàng chưa từng đồng sinh cộng tử với ai, cũng sẽ không vì người khác mà hy sinh tính mạng.
Xiêm y màu vàng lựu chìm xuống nước xòe rộng ra như những tia sáng vàng.
Nàng cởi ngoại bào nặng trịch, một mình bơi càng ngày càng xa.