Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lỡ Yêu Em, Thiên Thần Tình Yêu Của Ác Quỷ

– Cốc! Cốc! – Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Linh nhìn ra phía cửa, cô hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước cửa phòng mình một lúc rồi mới đứng dậy, đi ra:

– Sao anh vào đây được vậy?

Hôm nay là thứ bảy, kí túc xá sẽ coi lỏng hơn bình thường với lại dạo gần đây có lắp thêm camera nên ban quản lý không kiểm tra gắt gao. Tuy vậy cũng không dễ vào, đặc biệt là nam vào kí túc xá nữ. Vì vậy Linh khá kinh ngạc khi người này có thể vào đây mà không bị chặn lại.

– Anh tới thăm em không được sao? – Hữu Minh mỉm cười nói, câu trả lời không mấy ăn nhập.

Muốn vào thì có gì khó? Chỉ cần gọi một cú điện thoại là hắn có thể có quyền lợi được ra vào. Dù sao mấy người như hắn chỉ cần nhẹ tay quyên góp một chút là trường học đều có lợi. Hơn nữa thân phận hắn đặc biệt, chẳng ai nghĩ rằng hắn vào đây chỉ làm mấy chuyện xấu trong khi hắn rất nhiều tiền, muốn làm gì cũng đều có thể.

– Không phải là như vậy! Chỉ là hơi bất ngờ chút. – Cô hơi lúng túng đáp lời.

– Em không định cứ để anh phải đứng ngoài cửa như thế này chứ? – Anh mỉm cười nhìn cô.

Từ khi phát hiện nụ cười của mình có lực “sát thương” với cô nên khi gặp cô đều ít nhiều lợi dụng nó.

– Anh vào đi! – Linh nghiêng người cho anh đi vào.

Hữu Minh quen thuộc đường nẻo đi vào ghế ngồi. Còn Linh đi vào bếp rót nước cho anh uống.

Lúc cô đi ra thì thấy Hữu Minh đang ngồi trên ghế gần bàn học của cô, anh có vẻ đang xem gì đó, khá chăm chú. Chiếc áo khoác ngoài thì được móc trên móc treo. Người ta vẫn nói bộ dạng nam nhân lúc chăm chú làm việc thường rất hấp dẫn, huống chi với một người khỏi cần làm gì đã hấp dẫn như người này càng thu hút mắt người nhìn hơi.

Khóe môi Hữu Minh nhẹ nâng lên:

– Có phải anh rất tuấn mĩ, đúng không?

– Khụ! – Bị anh ta bắt tại trận, Linh đỏ mặt lúng túng không dám trả lời.

Thực chất chính là không biết nói gì cho phải.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh. Tiếng gió thổi vào rèm cửa vang lên thanh âm “lách cách” nhẹ nhàng. Rèm bị gió cuốn để lộ không gian trồng hoa ngoài ban công cùng ánh nắng chiếu vào. Tuy rằng thật yên lặng nhưng bầu không khí giữa hai người hài hòa đến kì lạ.

– Bản vẽ này là em vẽ? – Hữu Minh đột nhiên lên tiếng.

– Ừ! Là bài tập giảng viên giao. – Linh nhìn lướt qua bản vẽ trên tay anh nói.

Hữu Minh đặt bản vẽ trên tay xuống đi tới lấy cốc nước trên mặt bàn, ngồi xuống sau đó uống một ngụm.

– Cái này tặng em. – Giống như ảo thuật, trên tay Minh đột nhiên xuất hiện một bó hồng đưa cho cô.

Không phải là đóa hồng to mà là loại hồng nhỏ khó trồng, rất tinh xảo. Chúng được gói trong lớp bóng màu trắng hồng vẫn còn đọng nước.

Linh kinh ngạc nhìn người này.

– Hoa hồng? Tại sao là tặng tôi? Hôm nay đâu phải ngày gì đặc biệt?

Trọng điểm ở chỗ tại sao tặng cô chứ không phải anh làm sao biến ra được nó hay là đã lấy nó từ đâu?

– Với anh, mỗi ngày gặp em đều là những ngày đặc biệt. – Anh đáp, ánh mắt chân tình nhìn cô.

Dường như trong cả thế giới này, thứ anh quan tâm nhất chỉ có một mình cô mà thôi.

Linh mở to ánh mắt nhìn anh. Cô không phủ nhận là giây phút đó cô đã làm trái tim cô rung động. Thật sự là có một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi. Điều này khiến cô trở nên vô cùng bối rối hơn. Ánh mắt không dám nhìn đến người phía đối diện.

– Anh… Chuyện này không thể nói đùa!

– Anh không bao giờ nói đùa. Anh rất nghiêm túc với chuyện này. – Hữu Minh mỉm cười đáp, ánh mắt nhìn cô chăm chú – Những bó hồng anh gửi cho em đã nói lên tình cảm anh dành cho em.

Trên mạng người ta nói rằng hoa hồng đỏ là biểu tượng cho tình yêu nồng nàn, mãnh liệt.

– Hoa hồng? – Linh hơi kinh ngạc, đột nhiên nhớ ra là dạo này mình vẫn nhận được hoa của ai đó – Chẳng lẽ là mấy bó hoa đó là của anh?

– Đúng vậy! Em thích chứ?

– Hoa rất đẹp! – Linh lúng túng đáp, trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy mạnh mẽ.

– Còn gì nữa? – Câu trả lời của Linh vẫn còn chưa thỏa mãn đủ điều mà anh cần.

Linh nhìn anh, nhìn vào ánh mắt thâm tình mà anh dành cho cô, trong lòng chợt nao nao buồn. Cô khẽ thở ra một hơi nói:

– Hữu Minh! Tình cảm này tôi không thể nhận được, mong anh hiểu cho.

– Tại sao? – Nghe vậy anh nhíu mày hỏi cô.

Vẻ mặt tươi cười khi nãy đột nhiên trầm xuống, sự không vui cùng khó hiểu hiện rõ trên mặt.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!