– Tao… Tao làm mất rồi! – Ly cúi đầu nhỏ giọng nói.
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà nói ra.
– Mất? Mất gì? – Đầu Linh đầy dấu chấm hỏi.
Mất tiền? Mất túi? Hay mất gì khác? Tại sao vẻ mặt của nó lại nặng nề như vậy?
– Bản kế hoạch. Tao làm mất nó rồi. – Vừa nói Ly vừa đưa hai tay lên ôm mặt, thanh âm không dấu nổi vẻ run rẩy.
– Bản kế hoạch? Là bài ngày mai nộp á? Mất rồi thì cùng lắm làm lại thôi, có gì đâu mà…
– Không, không phải cái đấy mà là cái bản kế hoạch của anh hai tao. Tao làm mất nó rồi, chết tao rồi…
Tuy rằng Ly đã nói ra nhưng Linh vẫn chưa hiểu gì cả. Tại sao là bản kế hoạch của anh Phong? Mà tại sao nó lại làm mất? Mấy chuyện như bản kế hoạch hay là dự án phát triển chẳng phải rất quan trọng hay sao? Làm sao có thể tùy tiện bị Ly làm mất được?
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ly, Linh âm thầm thở dài một tiếng:
– Mày bình tĩnh đã nào, tao còn chưa hiểu chuyện gì đây! Mày phải nói rõ ràng thì tao mới biết được có giúp được hay không chứ?
Linh nhỏ giọng an ủi một hồi, mãi sau Ly mới dần hồi phục khỏi tâm tình bất ổn, nhẹ giọng kể lại mọi chuyện cho cô nghe.
Chiều hôm nay Ly tới công ty của Phong để tìm anh. Vì bình thường Phong hay dẫn Ly đến công ty nên mọi người đều biết mặt cô. Lúc đấy Phong còn đang tiếp đói tác làm ăn nên thư ký đã dẫn Ly vào phòng anh làm việc để đợi. Ly vào ngồiđược một lúc thì có một cô gái mặc bộ công sở đi vào. Cô ấy nói mình là thư kí của Giám đốc, Giám đốc bảo cô ấy đến lấy cái USB tài liệu mà hôm nay phải đưa cho bên đối tác. Cái USB ấy có màu xanh rêu, Khánh Ly nhìn trên mặt bàn thì chỉ thấy cái USB cùng màu đang cắm ở máy tính, thế là Ly đưa luôn nó cho cô thư kí mà không mở ra kiểm tra. Đợi đến khi thư ký kia đi một lúc, Ly mới phát hiện ra trong ngăn bàn làm việc có một cái USB y hệt, hơn nữa còn được đánh dấu là bản hợp đồng giao cho khách hàng. Ngay tức khắc, Ly vội vàng chạy đuổi theo nhưng chưa tới cửa thang máy thì thấy cô thư kí kia đã quay lại. Ly bèn hỏi cái USB kia đâu thì cô ấy nói là bên đối tác vừa lấy xong.
– Nghĩa là mày đưa nhầm USB cho người ta?
Ly uể oải gật đầu nhẹ, càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Bàn tay nắm chăn càng thêm chặt. Nhìn bộ dạng này của Ly, Linh cũng lo lắng thay.
– Thế anh Phong biết chưa?
– Chưa, anh ấy vừa cùng ba mình đi họp trong Đà Nẵng đến tối muộn mới về. Hơn nữa tao cũng không dám nói. Mày cũng biết rồi đấy, bình thường anh ấy rất dễ tính nhưng trong công việc lại vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là với những ai phạm lỗi.
– Thế cái USB ấy bao giờ cần?
– Sáng mai. Ngày mai trong công ty có cuộc họp giữa các công ty con, anh hai mình phải trình bày bản kế hoạch trong cuộc họp.
– Sáng mai? Gấp như à? – Linh kinh ngạc nói.
– Linh! Mày mau nghĩ cách giúp tao đi. Chuyện này tao không thể nhờ ai giúp được, chỉ có mình mày thôi. – Ly vội bắt lấy tay Linh nói.
Nhìn vẻ mặt đang thương cùng hai mắt vô cùng mong đợi của cô bạn thân, Linh hơi nhăn mày ngẫm nghĩ.
– Từ từ đã, để tao nghĩ thử xem.
Ly không dám thúc giục, chỉ đành mong chờ nhìn về phía Linh. Tuy rằng cô biết chuyện này chẳng liên quan gì đến Linh, cô ấy cũng chẳng có nhiệm vụ phải giúp cô. Hơn nữa cái này đâu phải muốn giúp là được? Nhưng bây giờ Ly chẳng thể trông cậy được vào ai. Ba mẹ trong nhà nếu biết chuyện chỉ sợ tình trạng của cô còn thảm hơn khi để anh hai biết chuyện.
– Mày biết đối tác mà cô thư kí nói không? – Suy nghĩ hồi lâu, Linh hỏi. Bây giờ muốn lấy lại USB chỉ có thể đi tìm mà thương lượng với bên kia để xin lại.
– Biết, nhưng mà chỉ biết nhà hàng của anh ta thôi.
– Đành phải thử may mắn vậy. Mau mặc quần áo rồi cùng tao ra ngoài. – Cô vừa nhìn đồng hồ vừa nói.
Tuy rằng đã chiều muộn nhưng nếu may mắn bọn họ vẫn có thể gặp được người nọ.
– Đi đâu?
– Thì đi tìm anh ta để lấy lại cái USB chứ sao?
– Tìm anh ta á? – Trong đầu Ly nghĩ đến vẻ mặt của người kia, bất giác trong lòng có đôi chút lo lắng cùng sợ hãi – Tao nghe anh hai nói người này rất đáng sợ. Tao cũng gặp một lần rồi, ấn tượng không tốt lắm.
– Không tốt lắm? Vì sao? – Linh có chút tò mò hỏi.
Dẫu sao Linh cảm thấy để tên nhóc không sợ trời cũng chẳng sợ đất này ngay từ lần đầu gặp gỡ có thể dọa sợ cô thì xem ra người này hẳn không phải đơn giản.
– Có cảm giác rất không thoải mái. Mặc dù anh ta rất đẹp trai nhưng tao không dám nhìn anh ta mấy phút. Giống như kiểu không giận tự uy đó.
– Thôi kệ đi! Giờ không thể nghĩ nhiều như vậy. – Liếc bộ dạng rón rén của Ly, Linh dọa hỏi – Nói tóm lại, mày có muốn lấy lại cái USB không?
– Có. – Ly yếu ớt lên tiếng.
Trong lòng thầm so sánh giữa việc gặp người kia với việc bị anh hai “xử tội’, cô cảm thấy vế sau có phần thảm hơn.
– Vậy thì đi thôi, còn chần chừ gì nữa.
Hai người bắt xe, Ly nói cho chú tài xế một địa chỉ. Nhà hàng này cách trường họ không xa, chỉ khoảng hai mươi phút. Cũng may chưa đến giờ cao điểm nên không bị tắc đường, nếu không chỉ sợ phải tắc thêm mười lăm hai mươi phút nữa.
– Là nhà hàng này. – Ly xuống xe, đập vào mắt là nhà hàng to đồ sộ trước mặt, trong lòng vừa cảm khái vừa hỏi Linh.
Linh đứng bên cạnh cũng đang âm thầm kinh ngạc. Nếu cô nhờ không nhầm thì nơi này nằm trong top ba nhà hàng sang trọng “đắt xắt ra miếng” trong thành phố. Người có thể hợp tác với Bùi gia quả nhiên là không tầm thường. Bất quá không biết có phải là người dễ nói chuyện hay không? Dù sao cũng là bên họ sai, không dễ nói chuyện cũng chẳng thể làm gì người ta.
– Không vào?
Ly rụt vai nói nhỏ:
– Có chút sợ hãi.
– Anh ta rất đáng sợ? – Linh nghiêng đầu nhìn Ly hỏi.
– Cảm giác là vậy. – Ly nghĩ một chút sau đó nghiêm túc đáp lời.
Đây là lần thứ hai trong ngày Linh nghe Ly nói về một người mà cô nhận định đó là một người rất ghê gớm. Bởi vậy trong lòng càng thêm tò mò.
– Mày gặp anh ta khi nào?
– Một lần, trong bữa tiệc sinh nhật ba tao. Bề ngoài của anh ta thực sự rất đẹp trai nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm quá mức. Ánh mắt nữa, khiến mình không dám ngẩng đầu nhìn luôn. Hơn nữa… – Ly ghé tai Linh thầm thì – Anh ta không thích nữ nhân, có người nói anh ta là gay.
– Ồ! – Linh thản nhiên đáp một tiếng.
– Mày không thấy là…
– Chẳng có gì cả! Ngày nay chuyện này rất bình thường.
– À! – Nghe vậy Ly cũng gật đầu, cô còn không quên mấy bữa nay mạng xã hội còn đang rất nổi mấy bộ phim Thái Lan.
Công nhân hai nam chính trong đó rất đẹp trai.
– Còn à gì nữa? Không định đi vào sao? Mày có định lấy USB không? Hay là sợ quá đi về nhé?
– Không! – Ly đáng thương nhìn cô nói. Trong lòng vẫn không ngừng tự công tác tư tưởng cho chính mình.
– Vậy đi thôi!
Hai người đi vào trong. Lúc vào mới phát hiện sảnh nhà hàng rất rộng. Phục vụ áo quần chỉnh tề đang tiếp đón khách hàng. Những người ở đây ít nhiều đều đang mặc vest, xách cặp.
– Xin chào quý khách! Quý khách muốn dùng bữa hay là muốn đặt bàn? – Cô phục vụ lịch sự hỏi, trên môi nở nụ cười xã giao.
– À, chào cô. Cô có thể cho chúng tôi gặp chủ nhà hàng được không? – Linh lên tiếng hỏi.
– Quý khách có hẹn trước không ạ? – Nữ phục vụ vẫn mỉm cười hỏi.
Có lẽ với chuyện này đã từng đối phó không ít lần nên thái độ thực thản nhiên, chẳng biểu hiện cảm xúc nào khác.
– Không, nhưng mà có thể cho chúng tôi vào gặp được không? Chúng tôi có việc rất vội.
– Hai vị có thể cho tôi xin danh tính?
Linh nói ra tên của mình với Ly.
– Xin quý khách đợi một lát ạ. – Nữ phục vụ nói rồi nhấc máy gọi điện thoại nhưng khi cô vừa chạm vào máy thì đã thấy có điện thoại gọi tới.
Linh không để ý tới cuộc trò chuyện giữa mấy người đó, cô đưa ánh mắt nhìn xung quanh khắp đại sảnh.
Không như nhà hàng Bùi gia, gam màu chủ đạo ở đây là màu trắng đen đối lập với nhau. Nền gạch lát màu trắng, mỗi viên gạch đều có một họa tiết kết hợp các viên gạch xung quanh tạo nên hình họa tinh xảo, giữa trung tâm có một bông hoa hồng cách tân đang nở rộ. Đèn chùm phía trên được lắp hình lượn sóng, phảng phất chiếu ánh sáng xuống mặt đá bóng loáng. Bốn bề đều đặt một chậu cây cảnh khá lớn. Không gian rộng rãi, thoáng mát.
– Quý khách! – Lời của cô phục vụ cắt đứt mạch suy nghĩ của Linh, cô đưa ánh mắt nhìn sang.
– Ông chủ chúng tôi bảo hai vị có thể vào ạ.
– Cảm ơn cô. – Nghe phục vụ nói trong lòng Linh thầm thở ra một tiếng nhẹ nhõm, chỉ cần đồng ý gặp mặt, mọi chuyện đều có thể thương lượng được.
Linh cùng Ly theo chân phục vụ đi lên tầng hai của nhà hàng. Cầu thang lượn sáng có trải thảm đỏ. Tay cầm cầu thang được làm bằng gỗ sơn bóng, có lẽ thường xuyên được lau chùi nên nhìn ra không dính chút hạt bụi nào.
Tầng lầu phía trên cũng giống như đại sảnh đều là hai màu đen trắng đối lập mạnh mẽ nhưng có cảm giác rất phóng khoáng, hợp mắt nhìn.
Người phục vụ dẫn hai người đi qua một ngã rẽ hàng lang, sau đó xuống tầng bước vào khu vườn rộng. Đường đi có trải thảm, dọc hai bên là hai hàng cây xanh mướt, không có hoa nhưng mùi lá non rất thơm. Trước mắt họ rất nhanh hiện ra ngôi nhà một tầng sơn trắng, mai đen. Có vẻ như nơi này là phòng làm việc của vị chủ nhân kia. Có chút tách biệt với không khí ồn ào trong nhà hàng.
– Xin mời hai vị, ông chủ chúng tôi đang đợi hai người ở bên trong. – Anh phục vụ làm động tác mời hai người, dáng bộ có lẽ sẽ không vào cùng.
– Xin hỏi…
– Thật xin lỗi quý khách, tôi chỉ có nhiệm vụ dẫn hai vị tới đây chứ không có giải đáp gì thêm. – Tựa như phát hiện suy nghĩ của Linh, anh ta mỉm cười chuyên nghiệp nói.
– Linh… – Ly lo lắng nắm lấy tay áo Linh, có chút ngần ngừ không muốn vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!