Đóng cửa, cậu đè Giang Miểu lên ván cửa thân mật, “Đừng hôn tai.” Ngón tay cô chặn môi cậu, “Ưm, đừng đụng vào.” Thuận thế Edwin liếm tay cô, hôn kĩ càng từ đầu ngón tay, lưu lại những vệt nước, không chừa cả gốc ngón, đầu lưỡi trơn trượt đưa đẩy giữa các kẽ tay hệt động tác giao hợp. Giang Miểu bắt lấy tay cậu lột trần mình, để bàn tay to mơn trớn bầu ngực.
Edwin giữ cổ tay cô bằng một tay, sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến, cậu quay lại liếm và hôn lòng bàn tay cô. Giang Miểu quặp lấy chân cậu cọ khẽ, mặc cậu xoa bóp người mình, bản thân duỗi tay trái mò vào quần cậu từ đằng sau, bóp mờ mông chắc mẩy, Edwin rên, cắn chóp mũi cô như trừng phạt.
“Trước ha…… ha, tắm trước đã.” Cả hai thở hổn hển, Edwin toan nút đầu v* hoa, Giang Miểu thoáng đẩy cậu.
Edwin hít sâu một hơi, dừng động tác dưới thắt lưng, má ấp môi kề một hồi rồi nắm lấy tay cô khẽ cắn.
“Chung nhé?”
“Ừmm….”
Người trong cơn đê mê quen thói vội vàng cởi quần áo cậu, áo xống và thắt lưng vương vãi khắp nơi, tạo thành một lối đi rõ rệt. Edwin không có dáng người chuẩn-thể-hình theo thẩm mỹ phương Tây, cậu cao dong dỏng, rắn chắc, tuy có bắp thịt nhưng nhìn chung gầy gò, lộ xương. Màu da tộc Đức thiên về trắng lạnh, Giang Miểu sờ làn da cậu, liên tưởng đến tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch mình đã chạm vào dưới sự cho phép của một nghệ nhân. Cô dùng miệng miêu tả đường nét cậu, cuối cùng quỳ xuống đất, nghểnh mặt trông cậu bằng cái nhìn ngây thơ, như thể thứ ngậm trong miệng là một quả anh đào ướp lạnh.
“Chóc.” Cô giữ dương v*t cậu cố ý mút ra tiếng, mái tóc dài ướt đẫm dán lưng. Cảnh tượng trùng hợp với nụ hôn ngày đầu quen nhau. Sắp tới rồi. Edwin muốn cô phun ra, nhưng cái tay ghìm đầu cô lại trái ý. Giang Miểu tự nguyện nuốt hết, còn cố tình cho cậu xem, tựa như đứa con nít khoe mình ăn sạch chén.
Edwin quệt đi vết tích trên môi cô, khàn giọng bảo: “Không cần phải làm vậy đâu.”
“Tôi tình nguyện mà.” Giang Miểu nũng nịu, chất giọng đượm hơi thở hư hỏng nhất quán, duỗi lưỡi câu lấy ngón tay cậu.
Edwin vờn đầu lưỡi cô và được cô quấn lấy đòi thêm. Những dòng thơ của nhà thơ Ba Tư Rumi chợt hiện lên trong tâm trí cậu:
“Tôi chỉ cầu một nụ hôn nhưng em hôn tôi muôn nghìn
Thật am hiểu vấn đề này, ắt em đã đã nhờ người khác cho lời khuyên.”
(*) Gốc
“我只求一吻 但你吻我万千
在这事上你如此博学 想必也曾求教于旁人。”
Bạn nào biết tiếng mong góp ý hộ mình. Bản chuyển ngữ của mình như ghẻ lở ý T^T
Cậu nhắm hờ mắt và khuỵ chân nhưng bị Giang Miểu phát hiện ý đồ ngăn cản. Cô khoanh cổ cậu, cả người chực treo lên người cậu, dẫm lên bàn chân chàng trai, lệnh: “Đừng ở đây, vào phòng đi.”
Vì vậy, cậu vâng lời bế cô lên, không quên duỗi tay túm khăn trùm lên đầu Giang Miểu.
Lên giường, Giang Miểu lật đật trở mình tạo thế quỳ, giống như tư thế cat pose trong yoga. Giang Miểu chùng lưng, lấy tay tự nới rộng, cất tiếng ỉ eo trong khi lắc mông với cậu. Chờ cơ hội trả đũa cho hành động lả lơi của cô trong nhà tắm, sau khi đeo bao, Edwin vô tư vỗ nó lên mông cô, này thì hay, gặp trúng cô nàng trơ trẽn, không đạt được tí uy hiếp nào ngoại trừ khiến nàng kêu gợi tình hơn.
“Edwin, Edwin, ưmmm, vào đi…..” Ngay tại cửa động, trong tiếng thúc giục hứng tình của Giang Miểu, Edwin ưỡn người về sau.
Cô lui cậu cũng lui, còn bật tiếng cười khẽ như chế nhạo.
Giang Miểu ngứa ngáy hết xiết, hấp tấp xoay người ngồi đè lên cậu.
Edwin khẽ xoay eo cô với biên độ nhỏ, túm gối đệm dưới lưng. Giang Miểu gập chân thành hình chữ “M”, khi cậu tiến vào, cô nhắm nghiền mắt rên rỉ, Edwin hôn phớt lên đầu gối ẩn xanh của cô, êm ái hệt như phất phơ lông vũ.Chú thích:
— Bản dịch thơ Rumi lấy từ blogger Weibo: @mahinynnnnn_