Chương 95: Một Tin Tốt, Và Một Tin Khác
1677 Words
Mặt trời mới vừa xuống núi, Quý Tiêu Nguyệt đã cầm một bình giữ nhiệt xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Chiếc áo choàng dài màu be với chiếc khăn quàng cổ màu xám bọc chặt lấy cả người cô ấy, vừa vào cửa một cơn gió lạnh đã ập tới, Quý Tiêu Nguyệt đứng trước giường vừa cởi cúc áo vừa giậm chân.
"Thời tiết quỷ gì thế này, hôm qua còn nói không dưới âm độ cơ mà, thế mà mưa ào một trận đã giảm tận mấy độ, làm mình chết cóng luôn rồi."
"Sao cậu không đón xe tới?"
"Không có tiền nên ngồi xe buýt tới nè. Tối qua làm thủ tục nhập viện cho cậu đã tiêu hết tích góp mấy tháng này của mình. Xuất viện rồi cậu mau chóng trả lại cho mình, không thì mình cạp đất ăn thiệt luôn đó."
"Thẻ ngân hàng ở trong túi xách mình, cậu cứ cầm lấy đi."
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan trắng nhợt, giọng nói cũng hết sức yếu ớt.
"Không đùa với cậu nữa, mình nào có nhiều tiền như vậy, tối qua tớ cầm thẻ ngân hàng trong túi xách cậu đó, nhiều năm trôi qua rồi mà còn vẫn không đổi mật mã, cũng may mình tương đối có lương tri, đổi thành người khác đã sớm cuốn tiền cậu bỏ chạy xa bay rồi."
Quý Tiêu Nguyệt chà xát tay mở nắp bình giữ ấm, cười hì hì: "Không nói cái này nữa, mang theo canh cá cho cậu này, nhân lúc nóng ăn đi."
Diệp Hoan Nhan miễn cưỡng cười một tiếng, nhận bình canh từ tay Quý Tiêu Nguyệt.
"Không phải cậu tự làm đấy chứ?"
Sau khi ăn canh, cảm nhận được bụng ấm áp, mùi canh nóng hổi hòa với mùi thuốc nhàn nhạt trong phòng bệnh.
"À, là dì hàng xóm của mình làm đó."
Quý Tiêu Nguyệt nhét bình giữ ấm vào trên tay Diệp Hoan Nhan, chột dạ né tránh ánh mắt cô:
"Cậu cứ ăn đi."
Diệp Hoan Nhan cũng không nghi ngờ, cầm muỗng thong thả ăn, mùi canh này rất quen, vốn cô không thèm ăn nhưng sau khi múc vài muỗng lại cảm thấy rất thoải mái.
Quý Tiêu Nguyệt đang quay đầu lấy đồ trong túi xách ra, trong đầu không tránh khỏi hiện lên cảnh tượng không giải thích được trước khi tan việc kia:
Trước khi tan việc Lăng Hàn gọi cô tới phòng làm việc, như ảo thuật lấy một bình giữ nhiệt ra, giọng nói hết sức cứng rắn bảo cô mang tới bệnh viện.
Nói thật cô thật không hiểu nổi Lăng Hàn đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng muốn tỏ ý tốt vậy mà cứ khăng khăng trưng bộ mặt lạnh lùng cảnh cáo cô không được nói cho Diệp Hoan Nhan canh này là anh chuẩn bị.
"Tại sao không được nói? Chẳng lẽ anh hạ độc trong canh?"
Quý Tiêu Nguyệt không nhịn được, chửi thề trong lòng.
Lăng Hàn lạnh lùng liếc cô một cái, giọng nói có chút âm trầm:
"Nếu như cô hy vọng cô ấy mau sớm bình phục, hơn nữa muốn cô ấy ngừng đau buồn về mối tình xưa với kẻ tự cao tự đại là tôi và đàng hoàng nghỉ việc từ tập đoàn Hoan Ngu, vậy cô đừng nói gì nữa."
Cũng vì những lời này của Lăng Hàn khiến cô ấy im lặng né tránh cô bạn mình.
Định lấy hai tờ thư giới thiệu ra, Quý Tiêu Nguyệt quan sát sắc mặt Diệp Hoan Nhan cũng không tệ lắm, liền dứt khoát lấy ra: "Nhan Nhan, mình có một tin tốt muốn nói với cậu."
" Ừ, cậu nói đi."
"Cậu biết tạp chí Phong Thượng đúng không? Lúc trước chúng ta học đại học, toàn bộ sinh viên nghệ thuật tranh nhau vỡ đầu để được vào đó làm việc.”
"Ừ, biết, từ năm ngoái họ có hợp tác với công ty chúng ta. Hàng năm cũng sẽ định kỳ chụp một trang bìa tập thể cho các nghệ sĩ của công ty. Đầu năm ngoái, đám Thịnh An Nhiên cũng được lên mặt bìa."
Nhắc tới Thịnh An Nhiên, sắc mặt Diệp Hoan Nhan hơi đổi một chút, tựa như có chút chán ghét, trên mặt rõ ràng còn lộ ra một tia nhẫn nhịn.
Quý Tiêu Nguyệt lúc này không có tâm tư để ý đến sắc mặt cô, trong đầu cô ấy chỉ nghĩ làm sao để thuyết phục người phụ nữ một lòng một dạ với Lăng Hàn này tự nguyện rời bỏ công việc của mình, cùng cô ấy hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
"Bây giờ có cơ hội rồi đó, hai chúng ta cùng đến Phong Thượng làm việc. Cậu thấy sao?"
Cô ấy nói rất thờ ơ, Diệp Hoan Nhan cũng không coi là thật, húp một ngụm canh cá, nhàn nhạt đáp: "Cái gì mà thấy sao, mình cũng chẳng phải không có công việc."
"Nếu như cậu không có thì sao?" Quý Tiêu Nguyệt bỗng nhiên nghiêm túc: "Cậu đừng quên, kế hoạch tổ chức du lịch không thể nào hoàn thành theo yêu cầu của công ty. Lăng Hàn muốn hai chúng ta rời khỏi công ty, lệnh vua đã ban rồi, cố mấy cũng chẳng thành công đâu."
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Quý Tiêu Nguyệt: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Đột nhiên nhắc tới Phong Thượng rồi lại nói chuyện nghỉ việc, nói xa nói gần như vậy.
Quý Tiêu Nguyệt nhíu mày một cái, chìa hai lá thư giới thiệu trong tay ra:
"Cái này là thư giới thiệu của Phong Thượng, hai chúng ta cầm cái này hai chúng ta có thể trực tiếp tìm tổng biên tập của Phong Thượng là có thể lập tức nhậm chức. Chức vị và tiền lương hàng năm đều như ở Hoan Ngu, hơn nữa còn có thể làm chuyện chúng ta thích. Cậu ngẫm lại xem, nào là túi xách, nước hoa, giày dép các thứ, mỗi ngày đều được đắm mình trong đó, đây là giấc mơ của bao nhiêu người phụ nữ đấy."
"Tiêu Nguyệt." Diệp Hoan Nhan bỗng nhiên đặt mạnh bình canh cá lên trên bàn, sắc mặt cứng đờ: "Lá thư giới thiệu này ở đâu ra?"
"...."
"Tại sao phải rời đi?"
"Nhan Nhan." Quý Tiêu Nguyệt thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng giải thích: "Đổi nơi khác bắt đầu lại không tốt sao?"
"Tiêu Nguyệt, chúng ta còn chưa thất bại mà, còn chưa tới kỳ hạn chót, sao cậu biết chúng ta không cách nào hoàn thành?" Giọng cô nóng nảy như bị phản bội vậy.
"Có phải cậu gặp trục trặc gì với Quan Nại hay không? Để đó mình lo."
Quý Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ cô như thế, càng nhíu chặt chân mày:
"Là Lăng Hàn đưa cho mình."
Quý Tiêu Nguyệt lên tiếng cắt đứt viễn cảnh hoàn thành bản kế hoạch đầy hy vọng của Diệp Hoan Nhan, một câu nói cắt đứt vẻ mong đợi cuối cùng của cô.
Là Lăng Hàn để chúng ta rời đi, không phải mình muốn chúng ta đi, cậu có cố gắng đến đâu đi nữa cũng đều vô ích cả thôi, cấp trên không ưa gì cậu, thậm chí anh ta còn chán ghét cậu, hy vọng cậu sớm chút rời đi, cái này không liên quan đến năng lực của cậu, mà chỉ riêng cá nhân cậu mà thôi.
Diệp Hoan Nhan, cậu có hiểu không?
Ẩn ý sau câu nói kia đều lộ hết trên mặt Quý Tiêu Nguyệt, trong mắt cô ấy có vẻ thương hại, vẻ thương hại đó làm trái tim Diệp Hoan Nhan dần lạnh buốt, huyết sắc trên mặt bởi vì dồn dập trong nháy mắt có chút khởi sắc kia cũng từ từ biến mất, cô kinh ngạc nhìn Quý Tiêu Nguyệt, ánh mắt ảm đạm không còn ánh sáng.
"Nhan Nhan, đổi nơi khác bắt đầu lại, mặc dù mình không biết tối qua rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cơ bản cũng giống với trước kia. Hơn nửa năm qua cậu đã sống như thế nào? Cậu còn muốn chà đạp mình bao lâu nữa? Cậu mắc nợ anh ta sao?"
Cậu mắc nợ anh ta sao Diệp Hoan Nhan?
Cô chậm rãi cúi đầu xuống, ngón tay mân mê bức thư giới thiệu trên mặt bàn, nghẹn ngào cất giọng: "Tiêu Nguyệt, hình như mình thực sự mắc nợ anh ấy."
Quý Tiêu Nguyệt hô lên một tiếng, trơ mắt nhìn lá thư giới thiệu bị xé thành từng mảnh trong tay Diệp Hoan Nhan rồi nằm rải rác trên ga trải giường trắng như tuyết, hệt như đàn bướm bay tán loạn, đánh mất sinh mệnh để rồi ồ ạt rơi xuống.
"Cậu làm cái gì thế hả?"
Quý Tiêu Nguyệt níu tay cô lại nhưng đã không kịp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!