Chương 89: Chút Chuyện Nhỏ Như Vậy Cũng Làm Không Xong?
1694 Words
Diệp Hoan Nhan bị cô ta nhắc nhở, tỉnh táo lại:
"Không có gì, cảm ơn Thịnh tiểu thư đã quan tâm."
Lăng Hàn liếc cô một cái, nhàn nhạt cất giọng:
"Quan hệ giữa cô và thư ký Diệp rất tốt nhỉ?"
Thịnh An Nhiên hơi sững sờ, quan sát sắc mặt Lăng Hàn, cố gắng xem thử có phải anh đang nhắc nhở cô ta nói chuyện đàng hoàng hay không. Thế nhưng cô ta không nhìn thấu, chỉ đành phải mập mờ nước đôi:
"Chỉ là do hay gặp mặt mà thôi, dù sao cũng cô ấy cũng là trợ thủ đắc lực của anh nên em cũng phải chào giữ thể diện chứ."
Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai:
"Một thư ký mà thôi, muốn bao nhiêu cũng được, cần gì phải bận tâm?"
Trong mắt Thịnh An Nhiên lóe lên nghi ngờ nhưng cô ta còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã thấy Quý Tiêu Nguyệt ôm một xấp văn kiện cúi đầu vội vã đi tới, nhớ tới lời đồn trong công ty, sắc mặt cô ta bỗng chốc khó coi.
"Cũng có lý. À đúng rồi, Hàn à, anh còn phải làm việc, em không quấy rầy anh nữa."
Cô ta rút tay ra khỏi khuỷu tay Lăng Hàn, cười hết sức ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lăng Hàn khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, anh đi thẳng vào văn phòng.
Quý Tiêu Nguyệt đang ôm văn kiện, nghe tiếng động ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thịnh An Nhiên mà cô ghét trước giờ đang đeo kính râm đi tới hướng mình, Dáng vẻ vênh vênh váo váo kia thật sự làm người ta buồn nôn.
"Thư ký Quý, chào buổi sáng." Thịnh An Nhiên không hề che giấu sự giả tạo trong nụ cười mình.
Quý Tiêu Nguyệt rùng mình một cái, lạnh lùng nói:
"Mới sáng sớm mà nồng nặc mùi hồ ly rồi."
Sắc mặt Thịnh An Nhiên sầm xuống, càng chắc chắn chuyện Quý Tiêu Nguyệt gian díu với Lăng Hàn, nhếch miệng cười lạnh: "Thư ký Quý, nói chuyện phải chú ý phân tấc, cô tưởng tổng giám đốc Lăng các cô sẽ thích con nhóc lông còn chưa mọc đủ suốt ngày khoe khoang ngang ngược như cô sao?"
Quý Tiêu Nguyệt theo ánh mắt cô ta nhìn về phía bộ ngực bằng phẳng của mình, nhất thời lửa giận dâng cao ba trượng:
"Cô thì mọc đủ lông rồi, cả người đầy lông hồ ly!"
Nghe vậy, Thịnh An Nhiên nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, trưng ra vẻ cao cao tại thượng:
"Thật sự không biết cô lại vô văn hóa như thế đấy, sao Hàn có thể nhìn trúng cô được chứ?"
"Cô nói ai vô văn hóa?"
Quý Tiêu Nguyệt trợn to mắt cắn răng nhìn cô ta, dáng vẻ như muốn ăn thua đủ:
"Tôi nói cô đấy!"
Cô ta đi qua bên người Quý Tiêu Nguyệt, lúc nhấc kính râm còn cố ý nâng cùi chỏ lên huých mạnh vào ngực cô. Ngay khi Quý Tiêu Nguyệt kêu lên, cô ta liền hất tung xấp văn kiện mới photo xong trong tay khi Quý Tiêu Nguyệt, văn kiện rơi loạn đầy đất.
"Cô! Cô đứng lại cho tôi!"
" Tiêu Nguyệt" Diệp Hoan Nhan từ phòng thư ký chạy ra, vội vàng kéo lại Quý Tiêu Nguyệt như muốn giết người: "Cậu sao vậy?"
"Ả hồ ly tinh thối tha đó, lại dám cố ý đụng vào mình."
Trong lúc Diệp Hoan Nhan kéo Quý Tiêu Nguyệt, Thịnh An Nhiên lắc lư cặp mông biến mất trong tầm nhìn hai người, trông vô cùng đắc ý.
"Thôi được rồi, rớt đồ nhặt lên là được, mình nhặt giúp cậu."
"Không đúng, Diệp Hoan Nhan.."
Quý Tiêu Nguyệt thấy cô vẫn bình tĩnh dàn xếp ổn thỏa liền tức giận, nhìn dáng vẻ Diệp Hoan Nhan ngồi chồm hổm dưới đất nhặt đồ, bỗng nhiên Quý Tiêu Nguyệt nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, cô ấy nghi ngờ nói:
"Cậu không tức giận ư? Ban nãy người đàn bà kia dán sát vào Lăng Hàn đi tới cơ mà? Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi Hoan Nhan?"
Động tác nhặt đồ của Diệp Hoan Nhan hơi dừng lại một chút, cô giao văn kiến đã nhặt lên xếp xong cho Quý Tiêu Nguyệt: "Cậu tự nhặt đi, mình còn có chuyện phải nói tổng giám đốc Lăng."
"Này." Quý Tiêu Nguyệt bắt lại cánh tay cô, ánh mắt ân cần: "Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với mình, đừng có ráng chịu đựng một mình."
Diệp Hoan Nhan đưa lưng về phía cô, hốc mắt có chút ửng đỏ, thấp giọng ừ một tiếng, sau đó cũng không quay đầu đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Lăng Hàn vừa mới vào văn phong liền nhận được điện thoại của Kiều Mộc.
"Phương án chỉnh sửa của công ty Du Tâm đã được công bố rồi. Nghe nói các bộ phận ưu tiên đề bạt quản lý cấp cao từ trong nội bộ. Cách làm này được ủng hộ nhiệt tình, mâu thuẫn ban đầu đã không còn nữa."
"Ừ, chắc chắn sẽ còn có một số người rục rịch, chú ý thêm một chút."
"Rõ."
Đầu dây bên kia, Kiều Mộc do dự một hồi, dò hỏi:
"Tổng giám đốc Lăng, tối qua trên tuyến Hồ Lam xảy ra trận lở đất, làm sập một số nơi. Nghe nói rất nhiều phương tiện di chuyển vào ban đêm đã xảy ra tai nạn, thư ký Diệp không sao chứ?"
Nhắc tới chuyện này, Lăng Hàn nhớ tới sáng nnay hìn thấy xe cẩu của đại lý 4S* tới kéo đi chiếc xe có biển số rất quen thuộc ở cổng tiểu khu, sắc mặt hắn có chút tối sầm lại,
*Đại lý 4s: Là đại lý dành cho xe ô tô, 4 chữ S lần lượt là Sales (bán hàng) - Service (dịch vụ) - Spare Parts (phụ tùng chính hãng) - Global System (kết nối toàn cầu)
"Cô ta không sao, nhưng sáng nay xe anh đã đưa đến đại lý 4S."
"Hả?" Đầu dây bên kia ngạc nhiên hô lên: "Làm sao có thể..."
"Tôi sẽ báo kế toán trừ tiền sửa xe vào lương của anh."
"Tổng giám đốc Lăng, cái này..."
"Xe là do chính cậu cho mượn, phải tự gánh lấy hậu quả đi."
Kiều Mộc còn muốn nói thêm gì nhưng Lăng Hàn đã nóng nảy cúp máy.
Một người lúc bình thường lái xe còn có thể đâm vào lan can, ấy vậy mà tối qua dám tự mình lái xe từ Hồ Thượng tới Lam Giang.
Văn phong vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói quen thuộc truyền tới:
"Tổng giám đốc Lăng..."
"Vào đi."
Lăng Hàn nhàn nhạt đáp lại, mở văn kiện trong tay ra.
"Sáng nay, trợ lý Lý đã chuyển giao công việc tiếp theo của trợ lý Kiều đến tay tôi. Sau khi cân nhắc, tôi cảm thấy việc hoàn thành gia hạn hợp đồng với công ty Khởi Lệ quan trọng hơn."
Diệp Hoan Nhan hít sâu một hơi: "Cho nên gần đây tôi hơi bận, kế hoạch cho đoàn thể nghệ sĩ và nhân viên của công ty đi du lịch tốt hơn nên giao cho phòng kế hoạch. Tôi không cần phải làm việc này."
"Ồ" Lăng Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt như đuốc: "Cô không cần phải làm việc này."
Diệp Hoan Nhan bị anh nhìn không thoải mái, cúi đầu tránh ánh mắt anh: "Vâng, về chuyện gia hạn hợp đồng, còn có hợp đồng của mấy nghệ sĩ công ty cũng đã hết hạn, chúng ta cần bàn bạc chuyện gia hạn hợp đồng."
"Vậy thì đặt tất cả những chuyện này vào trong kế hoạch du lịch đi."
Diệp Hoan Nhan chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lăng Hàn.
“Ý anh là gửi thiệp mời cho họ nhưng...."
Công ty có truyền thống mời đối tác tham gia các kế hoạch du lịch trong nhiều năm qua, nhưng những người này thường rất bận, khi nhận được thư mời, hầu hết họ đều nhờ thư ký gọi lại cảm ơn nhưng không đi, số người thực sự tham gia lại rất ít.
"Đừng có nói nhưng nhị với tôi, tôi đã nói lần này tất cả nghệ sĩ và nhân viên phải tham gia, cho nên cũng nhất định phải mời những khách hàng và nghệ sĩ cần gia hạn hợp đồng đến. Đến lúc đó cô lại làm việc cũng như nhau cả thôi, làm thật ăn ít."
Làm thật ăn ít?
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, đây rõ ràng là gây khó cho cô.
"Nếu như cô không làm được những việc này, tôi sẽ giao cho người khác làm, tôi thấy thư ký Quý gần đây cũng rất rỗi rảnh."
"Vậy tôi sẽ làm."
Diệp Hoan Nhan cắn răng, nhanh chóng nhận lời.
"Ý tôi là, thư ký Quý sẽ hỗ trợ cô hoàn thành công việc này."