Chương 87: Muốn Nhìn Dáng Vẻ Cô Rơi Từ Trên Cao Xuống . . .
1638 Words
Mùi xác thịt nhục dục trong căn phòng vẫn chưa tan đi.
Trong căn phòng ngủ đã từng thuộc về cô, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc giường lớn màu trắng ở giữa, ga trải giường trắng tinh bị nhàu nát kéo lê ở cuối giường, có một vũng nước mơ ở ngay chính giữa, hệt như một con mãnh thú đang chế nhạo cô, mạnh mẽ kìm hãm bước chân cô lại.
Gắng gượng ngẩng đầu, chiếc quần lót ren màu đen nghênh ngang vắt trên gối, váy áo phụ nữ đều nhăn nhúm không còn hình dạng, chứng tỏ vừa rồi ở nơi này đã xảy ra trận chiến gì.
Trong mắt cô hiện lên một tia đau đớn, ánh mắt chậm rãi dời đến chiếc ghế sô pha ở cuối giường, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ nhung màu xám, thắt lưng buông lỏng, giữa ngón tay là một điếu thuốc thơm, tàn thuốc lập lòe dâng lên làn sương trắng, khiến gương mặt anh trở nên hơi mơ hồ.
Sự xuất hiện đột ngột của Diệp Hoan Nhan tựa như không hề làm anh ngạc nhiên, thậm chí anh không buồn ngẩng đầu, rít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả ra, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tựa như qua rất lâu mới phát hiện có một người đang đứng ở cửa, anh mới cất giọng chào hỏi:
"Trời mưa lớn như vậy, sao cô lại tới đây?"
Diệp Hoan Nhan đứng ở nơi góc mờ tối hơi run rẩy, giọng cô rất yếu ớt, nhưng ở trong bầu không khí quỷ dị này lại vô cùng rõ ràng,
"Tôi đã thấy Thịnh An Nhiên, ngay ban nãy, ở trong tiểu khu."
"Cô thấy An Nhiên?" Anh cắt lời cô, kinh ngạc quay đầu lại, sau đó dùng vẻ mặt thản nhiên gảy nhẹ điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, bình tĩnh nói:
"Dẫu sao cô còn chưa dọn ra ngoài, đồ để lại ở đây quá nhiều, bị cô ấy phát hiện có chút phiền toái, cho nên không để cho cô ấy qua đêm."
Nói tới chỗ này, anh hơi dừng lại một chút:
"Đúng rồi, quần áo An Nhiên bị bẩn, tôi đã bảo người giúp việc từ chỗ cô lấy một bộ mới chưa mặc đưa cho cô ấy, chắc cô không để bụng đâu nhỉ?"
Cô cảm thấy như có thứ gì đó đang lấy đi sức lực của mình, đôi chân cô không thể di chuyển, như thể chúng bị mắc kẹt tại chỗ.
Anh đang ở cùng người phụ nữ khác, họ ân ái ở trên chiếc giường đã từng thuộc về cô, làm bẩn ga trải giường của cô, anh còn để cho người phụ nữ kia mặc quần áo cô, sau đó còn hỏi cô "chắc cô không để bụng đâu nhỉ?".
Mặt cô trắng bệch, bên khóe miệng dần dần cong lên độ cong cay đắng.
Chẳng lẽ cô phải nói không để bụng ư?
Không để bụng người phụ nữ kia mặc quần áo của mình, không để bụng người phụ nữ kia ngủ với người đàn ông của mình, còn không để bụng người đàn ông ngay trước mắt này một đêm trước còn ở bên tai cô hỏi cô có muốn bắt đầu lại hay không. Thế mà chưa đầy một ngày ngay tại trên giường cô, anh đã ngủ với một người phụ nữ khác.
Vẻ mặt của cô dần trở nên đau đớn, nhưng vẫn còn một chút không cam lòng,
"Tối hôm qua, là anh hỏi tôi có muốn bắt đầu lại hay không?"
Giọng nói cô run rẩy, run rẩy hệt như tiếng gió bắc rít qua ô kính cửa sổ.
"Xì" Trong bóng tối truyền tới tiếng cười khinh miệt.
Bóng người cao to từ trên ghế salon đứng dậy, kéo ra một cái bóng thật dài, dần dần đến gần hướng Diệp Hoan Nhan. Anh rít mạnh một hơi thuốc, sau đó tiện tay vứt tàn thuốc đi, nâng tay nắm giữ cằm cô.
Khói thuốc nồng nặc, làn khói cuộn tròn được phun ra từ miệng anh, trộn lẫn với mùi rượu nồng nặc, tất cả đều phả lên mặt cô:
"Khụ khụ."
Cô ho kịch liệt, mặt mũi co rúm lại, trên cằm truyền tới đau đớn kịch liệt làm cho cô nháy mắt tỉnh táo lại.
Bên tai là tiếng hít thở của anh.
"Đúng vậy, bắt đầu lại, đổi một cách chơi khác, như thế nào?"
Cô bị khói thuốc xông khó chịu, cố gắng mở to hai mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt khinh miệt của anh, hệt như khi anh nhìn cô vào những đêm đó.
Những ngày tháng ngắn ngủi này, những nhu tình mật ý kia, hóa ra chỉ như bọt nước mộng ảo, trong nháy mắt đã nát tan.
Đầu óc cô ngưng suy nghĩ, vẫn chưa kịp hiểu ra mình lại làm sai chỗ nào, một giây kế tiếp cô đã bị đẩy ngã lên trên giường, môi bị anh mạnh mẽ chặn lại. Nỗi đau đớn bị cắn xé kia phảng phất như muốn khoen tủy rút xương, mãnh liệt va chạm mỗi một sợi dây thần kinh trong cô.
"Đừng đụng vào tôi. Ưm."
Nghĩ tới chuyện mới vừa xảy ra trên chiếc giường, cô rơm rớm nước mắt mở mắt ra, khóe mắt thoáng thấy chiếc quần lót ren màu đen trên gối bên cạnh, bỗng cảm thấy buồn nôn. Không biết lấy đâu ra sức lực, cô chợt đẩy Lăng Hàn ra, nằm nghiêng một bên kịch liệt nôn ra.
Bộ váy màu be trên người cô dưới ánh đèn lờ mờ có chút chói mắt, Lăng Hàn nhìn bờ vai đang co quắp của cô, nghĩ tới tin tức hôm nay, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Thấy buồn nôn à? Cô ăn mặc chán như vậy đi gặp thằng đàn ông khác, chẳng lẽ không buồn nôn sao?"
Diệp Hoan Nhan che ngực, hốc mắt ướt át, liều mạng chút sức lực cuối cùng nức nở nói:
"Tôi trong sạch, nếu như anh tức giận vì nguyên nhân này thì tôi không còn gì để nói, thanh giả tự thanh. Nhưng anh và Thịnh An Nhiên làm loại chuyện buồn nôn trên giường tôi, tôi lại chính mắt nhìn thấy, chậu nước dơ này, anh không thể tạt lên trên đầu tôi."
"Dáng vẻ này của cô, là tổn thương lòng tự trọng à." Lăng Hàn cười lạnh một tiếng,
"Cô tưởng tôi quan tâm đến cô có trong sạch hay không à? Người đàn bà ngay cả lần đầu tiên cũng tùy tiện đưa đến trên giường tôi như vậy, cô còn có tự trọng gì chứ?"
Nghe anh nói như vậy, nước mắt cô không còn dừng được nữa.
Tầm nhìn hoàn toàn trở nên mơ hồ, bên tai là những lời nói tàn nhẫn ấy, một tay đánh nát tất cả mộng đẹp cùng hạnh phúc mấy ngày nay.
"Có lẽ mấy ngày nay tôi đã cho cô gì đó khiến cô ảo tưởng rồi nhỉ, khiến cô quên mất cả thân phận của mình rồi?"
"Thật sự tưởng mình là Lăng phu nhân ư? Cô không cảm thấy bản thân buồn cười à?"
Diệp Hoan Nhan cắn răng, nước mắt nên chảy cũng đã chảy ra, cô khóc thút thít, nhìn người đàn ông: “Nếu anh chưa từng tha thứ cho tôi, vậy thì tại sao trong khoảng thời gian này đối xử với tôi như vậy, tại sao tối hôm qua lại nói câu nói đó?"
"Tôi cũng đã chơi chán cô ở trên giường rồi, thế nên muốn đổi cách khác."
Lăng Hàn nhếch khóe miệng hơi cúi người xít lại gần, nhìn cô như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
"Cảm giác đạp xuống dưới lòng đất đã nhìn đủ rồi, muốn nhìn thử lúc cô bị người ta nâng lên cao rồi rồi đạp xuống sẽ như thế nào. Cho nên cũng mặc kệ là tại sao đi." Anh cười một tiếng ngón tay quét qua gò má cô.
"Bây giờ tôi cảm thấy rất thú vị."
Diệp Hoan Nhan cắn môi, trong khoang miệng lan ra mùi máu, trong mắt gần như đã đỏ rực như màu máu, cô nhìn chằm chằm Lăng Hàn, không dám tin tưởng anh sẽ nói ra lời như vậy.
"Làm sao không tin à?"
Lăng Hàn cười lạnh một tiếng, đưa tay thuận thế đi lên đùi cô, thò vào dưới váy.
Toàn thân lạnh lẽo, song cô lại không có phản kháng.
Ánh mắt cô tựa như mất đi tiêu cự, tan rã nhìn anh, cư thể không còn chút phản ứng nào, tứ chi cứng ngắc, sắc mặt xám trắng, hệt như một con rối nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, vô hồn không một chút cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!