Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Lỡ Ngủ Với Tổng Tài

Chương 86: Mưa Đêm, Đường Nguy Hiểm

1687 Words

"Tôi sẽ tìm xung quanh khách sạn, đồng thời cũng sẽ liên hệ với hai chi nhánh khác ở Hồ Thượng. Nếu không tìm được nữa chúng ta phải báo cảnh sát."

Diệp Hoan Nhan căng thẳng khiến cô nghĩ đến hướng xấu nhất.

Kiều Mộc bên kia sốt ruột:

"Cô đừng đi tìm, đã khuya rồi nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ thế nào, cô cứ ở trong khách sạn đợi đi."

"Cứ như vậy đi, tôi không đợi được, nếu có tin tức anh cứ liên lạc tôi."

Nói xong lời này, cô dứt khoát cúp điện thoại, xách túi đi thẳng ra khách sạn, vừa đi cô vừa cho gọi điện thoại các chi nhánh công ty ở Hồ Thượng.

Kiều Mộc nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, cau chân mày lại, nhớ tới lời Lăng Hàn nói lúc đi, trên mặt viết đầy vẻ khó xử.

Đã khuya nên các chi nhánh công ty Hồ Thượng đều đóng cửa, không công ty nào có thể liên lạc qua điện thoại. Diệp Hoan Nhan bắt taxi chạy từ nơi này sang nơi khác, khi cô ra khỏi công ty cuối cùng thì sắc trời cũng dần thay đổi, một đám mây đen lớn ở phía xa đang tiến về hướng Thượng Hải.

Tài xế ngồi trong xe ngáp một cái: “Cô gái, cô có về nhà không? Cũng đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ làm."

"Phiền bác tài chở con đến thêm một nơi nữa thôi, ngay tại Giang Phổ."

"Cái gì mà Giang Phổ? Cô gái cô không nói đùa chứ, Giang Phổ với Hồ Thượng cách nhau xa lắm đó, tôi mà đưa cô về, lúc trở lại trời cũng đã sắp sáng."

"Bác tài ơi..."

"Cô đi tìm người khác đi, tôi tan ca."

Nói xong lời này, cửa sổ xe bị kéo lên không thương tiếc, chiếc xe phun ra một tràng khói rồi biến mất trong màn đêm.

Diệp Hoan Nhan đứng ở cửa chi nhánh, chóp mũi lành lạnh, trời đột nhiên đổ mưa nên rất lạnh, phảng phất như có thể ăn mòn da thịt.

Cô vội vàng cầm túi che trên đầu chạy đến trạm xe buýt bên cạnh trú mưa.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Kiều Mộc gọi điện thoại tới.

"Thư ký Diệp, cô đang ở đâu?"

"Có tin tức Tổng giám đốc Lăng rồi sao?"

Đầu dây bên kia yên lặng.

"Vậy tôi sẽ đến Giang Phổ một chuyến."

"Cô điên rồi." Giọng nói không thể tin được của Kiều Mộc vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Khuya khoắt rồi cô còn đến Giang Phổ, cô có biết bên kia chỉ toàn là ngoại ô công xưởng hay không?"

Mưa rơi tầm tã, xe buýt đêm cứ 20 phút lại chạy một chuyến, trong đêm mưa lạnh giá, giọng nói của Diệp Hoan Nhan có chút run rẩy.

"Có phải anh ấy đã bị bắt cóc rồi hay không?"

Những năm gần đây, Lăng Hàn thu mua không ít công ty truyền thông nhỏ, thủ đoạn anh vốn mạnh bạo nên gây địch không ít, khó đảm bảo có ai trở thành chó cùng đường quay lại cắn làm ra loại chuyện cá chết lưới rách này.

Đầu dây bên kia, Kiều Mộc hít sâu một hơi, sắc mặt hết sức khó coi, do dự hồi lâu, anh ta ấp úng: “Tôi vừa xem qua video về bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn, Tổng giám đốc Lăng đã lái xe đến Lam Giang rồi, có lẽ cũng không có chuyện gì, chẳng qua là chạy về trước thời hạn mà thôi."

"Tích thành." Sắc mặt Diệp Hoan Nhan liền thay đổi.

"Thế nên cô về khách sạn trước đi, cô ở chỗ nào tôi sang đón cô về khách sạn."

Lúc Kiều Mộc chạy tới trạm xe buýt, Diệp Hoan Nhan đã co rúm người lại, run rẩy ngồi xổm trong góc.

Anh ta hít một hơi khí lạnh, vội vàng xuống xe cởi áo khoác xuống khoác lên trên người cô.

"Sao cô không tìm một chỗ tránh mưa chứ, mau lên xe."

"Trợ lý Kiều." Diệp Hoan Nhan kéo lại tay áo Kiều Mộc: “Tôi phải trở về Tích Thành."

"Thư ký Diệp, cô cùng tôi trở về khách sạn  trước, bây giờ còn đang mưa, sáng mai hẫng đi có được không?"

"Không gặp được anh ấy tôi không yên tâm."

Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Mộc, nước mưa chảy dọc xuống gò má cô, hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ như không giúp sẽ không chịu đi.

"Muộn quá rồi." Kiều Mộc quay đầu đi, không dám nhìn vào ánh mắt  cô: “Ngày mai có được không?"

"Trợ lý Kiều, cho tôi mượn xe, tôi sẽ trở về."

Kiều Mộc không biết kỹ năng lái xe của Diệp Hoan Nhan ra sao, chẳng qua thấy dáng vẻ "không tới Hoàng Hà lòng không chết" kia của cô, anh ta cảm thấy thật sự bế tắc.

Chiếc xe màu đen biến mất trong màn mưa, anh ta nhíu mày thở dài, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Thịnh An Nhiên, đêm mưa xối màn hình ướt sũng, hình ảnh nhòe nhoẹt:

"Mặc dù không biết anh dùng cách gì, nhưng quả thật cám ơn anh, ban nãy anh ấy mới vừa gọi cho tôi."

Ai ai cũng có thứ mình cố chấp, Thịnh An Nhiên cố chấp là hạnh phúc trong ảo tưởng  cô ta, Lăng Hàn cố chấp là một đoạn quá khứ không cách nào vãn hồi, Diệp Hoan Nhan cố chấp là một người đàn ông không cách nào rộng mở cánh cửa lòng với cô. Còn bản thân anh ta lại cố chấp nụ cười trên gương mặt người kia, cho dù nụ cười kia không hề nở rộ vì mình.

Từ Hồ Thượng đến Lam Giang, nếu đi theo đường cao tốc độ thì sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi, có thể nói là một khoảng cách tương đối an toàn.

Không ai biết khoảng cách này có ý nghĩa như thế nào đối với  Diệp Hoan Nhan, tốc độ sinh tử hay bỏ mạng  nơi quốc lộ.

Cần gạt nước đập vào kính chắn gió, tầm nhìn vẫn mờ mịt như cũ.

Rạng sáng bốn giờ, Diệp Hoan Nhan lái xe đến cửa tiểu khu, lúc vào cửa, xe va vào nền đá của cổng: “rầm” một tiếng, trực tiếp tắt máy.

Bảo vệ ở trong phòng cầm ô chạy đến xem xét tình hình, cửa xe chỗ ghế lái bị kẹt cạnh cổng khu dân cư nên không mở được, bảo vệ chỉ có thể hỏi thăm tình hình qua cửa kính ghế khách.

Mưa dần nặng hạt, cũng át luôn mọi âm thanh.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bảo vệ gân giọng hô to.

Diệp Hoan Nhan xua tay một cái, mặt còn chưa tỉnh táo, khoa tay múa chân nói:

"Tôi cũng không biết..."

"Cô thử lùi xe xem." Bảo vệ đứng ở bên cạnh chỉ huy: “Cô khởi động xe trước, sau đó lùi xe ra ngoài xem một chút.”

Diệp Hoan Nhan vội vàng gật đầu, thử cho xe chạy.

Một chiếc xe thể thao màu đỏ lái ra khỏi khu dân cư, từ xa bấm còi, nháy nháy đèn kép ra hiệu cho cô tắt đèn pha, Diệp Hoan Nhan vội vàng không biết làm sao. một lúc lâu không có phản ứng gì. Chiếc xe thể thao có lẽ nghĩ rằng Diệp Hoan Nhan đang gây sự, cô ta cũng bật đèn pha, ánh đèn pha sáng choang khiến Diệp Hoan Nhan không tài nào mở mắt nổi, động tác cho xe chạy của cô chợt ngừng lại.

Bảo vệ thấy vậy vội vàng đánh động tác tay để cho xe thể thao lái ra từ cửa Tây, tỏ ý bên này xảy ra tai nạn. Xe thể thao dừng tại chỗ một lúc rồi lùi ngay tại chỗ, sau đó tạo ra rẽ một vòng huých đẹp mắt rồi đi về hướng cổng phía Tây.

Ánh mắt Diệp Hoan Nhan hơi chậm lại, không dám tin tưởng cảnh mình mới vừa thấy.

Trong chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đứng chờ bị đèn pha của cô chiếu vào kia, người phụ nữ lái xe mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh xám, bên trong lờ mờ nhìn thấy chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ, không phải chính là Thịnh An Nhiên sao?

Cô ta tại sao lại xuất hiện ở đâu?

Tại sao trên người cô ta lại mặc quần áo của cô?

"Ấy, cô làm gì thế?"

Bảo vệ mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Hoan Nhan từ chỗ điều khiển dùng cả tay chân leo đến ghế kế bên người lái, lúc đẩy cửa xe ra suýt chút nữa đã đẩy anh ta ngã nhào. Dưới tiếng kêu gào của anh ta, cô lảo đảo chạy vào tiểu khu, bỏ lại một cánh cửa xe mở toang, đầy đất tàn cuộc.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!