Chương 83: Trải Nghiệm Lần Đầu Tiên Bị Săn Lùng
1637 Words
"Ký tên chụp ảnh như vậy có phải anh đã tê mỏi hết rồi không?"
Đưa mắt nhìn theo em gái nhỏ, Diệp Hoan Nhan dò hỏi.
"Xem như là vậy đi, quá đông người. Cho nên vào những lúc riêng tư, đặc biệt là khi có em ở bên, anh hơi không thoải mái khi bọn họ quấy rầy đến em."
"Tôi không sao." Diệp Hoan Nhan nở nụ cười chân thành: "Anh biết Tiểu Nguyệt chứ, thời gian gần đây cậu ấy là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của anh. Tôi thì không hâm mộ ai cả, nhưng nhìn thấy cô ấy lần nào cũng nghiêm túc phổ cập thông tin về thần tượng mình như vậy, vì được chụp ảnh hoặc là ký tên, cậu ấy thật có thể ở lại sân bay suốt đêm."
Tô Niên Hoa hơi sững sờ: "Suốt một đêm sao?"
Anh ta vẫn mãi vùi đầu vào sáng tác thế nên anh chẳng rõ mấy về chuyện của các fan hâm mộ của mình. Song khu có người tìm anh ta ký tên chụp ảnh, phần lớn thời gian anh ta đều sẽ không từ chối, dù sao họ đều là người thích mình.
"Anh không biết à, fan hâm mộ như họ để gặp được anh trực tiếp thì họ đã phải vất vả chật vật lắm đó."
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ, chần chờ nói: "Cho nên ban nãy nhìn thấy dáng vẻ em gái nhỏ đó thất vọng như vậy, tôi liền nghĩ đến chuyện của Tiểu Nguyệt lúc trước."
"Là anh đã sơ sót."
Trong mắt anh dâng lên một tia áy náy: "Sau này nếu gặp phải tình huống như vậy, anh sẽ không từ chối nữa."
Diệp Hoan Nhan cười gật đầu một cái: "Nếu họ không gây rối cho anh thì được."
"Gây rối à." Tô Niên Hoa miễn cưỡng cười một tiếng: "Có thể sẽ có, em sẽ không hiểu mấy về nghề nghệ sĩ này của bọn anh đâu."
"À..."
"Hay là chúng ta đổi nơi khác đi."
Tô Niên Hoa cầm áo khoác lên, động tác đột nhiên này làm gương mặt Diệp Hoan Nhan mờ mịt, cô đang muốn uống cà phê, tay đã chạm vào ly cà phê rồi.
"Phải đi ngay bây giờ sao?"
"Ừm." Tô Niên Hoa nhíu mày, mơ hồ cảm thấy sai sai ở đâu.
Diệp Hoan Nhan đặt ly cà phê xuống nghi ngờ ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện ánh mắt người chung quanh đều dán vào trên bọn họ.
Ba bốn giờ chiều chính là thời gian lý tưởng để uống trà chiều, ban nãy em gái nhỏ kia ngồi ngay băng ghế sau lưng Tô Niên Hoa, em gái nhỏ đó đã cùng bạn bè chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này, có mấy cô gái trong đó đã cầm điện thoại như thể đang chụp hình.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, rốt cuộc cũng kịp phản ứng Tô Niên Hoa nói có thể sẽ có chút "gây rối" là có ý gì.
Quả nhiên, làm người không thể quá dễ mềm lòng thông cảm với người khác.
"Anh Hoa, anh có thể ký tên cho em không?"
"Anh Hoa, em muốn chụp ảnh với anh."
"Anh Hoa..."
Diệp Hoan Nhan không nhớ rõ sao mình lại bị một đám người bao vây, chỉ nhớ rõ Tô Niên Hoa đã kéo cô ra khỏi nhà hàng ngay lúc cô không phản ứng kịp. Thế nhưng họ vẫn bị phóng viên dưới lầu nghe tiếng chạy đến cùng những fan hâm mộ khác chặn đường không kịp chạy.
Tô Niên Hoa cởi áo khoác xuống che kín mặt cô, vừa cản trở fan hâm mộ vừa lui về phía sau, cuối cùng là nhân viên nhà hàng hỗ trợ đưa hai người vào trong phòng nghỉ, chặn fan hâm mộ ở ngoài cửa.
Tóc tai Diệp Hoan Nhan rối bời xõa tung trên vai, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
"Sợ hả em?"
Trong mắt Tô Niên Hoa tràn đầy áy náy, nhận ly nước do phục vụ đưa tới trước cho Diệp Hoan Nhan: “Em uống miếng nước trước đi, anh gọi điện thoại cho anh Lực, anh ấy sẽ đến đưa chúng ta đi."
Diệp Hoan Nhan uống một hớp nước, miễn cưỡng lắng xuống tâm trạng thăng trầm.
Hóa ra cảm giác bị săn lùng là như vậy.
Áo khoác Tô Niên Hoa đặt trên đùi cô là màu trắng tinh rất sạch sẽ, nhìn như mới mặc lần đầu.
Anh ta đi đến trong góc gọi điện thoại, vẻ mặt có phần sốt ruột, tựa như đang rất gấp gáp.
Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn bốn giờ rồi, lẽ ra lúc này anh ta nên có mặt ở địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc.
Cúp điện thoại, Tô Niên Hoa đi tới hướng cô.
"Anh ấy nói sao?"
"Anh Lực đang trên đường chạy tới rồi, nhưng lát nữa chúng ta vẫn phải nghĩ cách tránh fan xông ra, có thể sẽ có chút nguy hiểm."
"Không sao, nếu không anh cứ đi trước đi, tôi ở lại đây, dù sao người bọn họ muốn đuổi theo chính là anh."
"Em ở lại một mình là muốn bị đám phóng viên truy hỏi đấy à?" Tô Niên Hoa trừng mắt nhìn cô.
"Tôi không muốn làm chuyện vô nghĩa như vậy."
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ, nhớ tới ký giả cùng người ái mộ đích trình độ kinh khủng, cả người run lên: “Anh đi với em."
Năm giờ rưỡi, Tô Niên Hoa nhận được điện thoại, quản lý của anh ta đã lái xe đến tòa cao ốc gần nhà hàng, nhân viên nhà hàng chỉ hướng cửa sau, anh ta bèn vẫy tay chào tạm biệt Diệp Hoan Nhan.
"Em tới đây."
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ, nghi ngờ đi tới: “A!"
Một mùi nước hoa nhàn nhạt cuốn tới, ánh sáng chợt trở nên mờ tối, nhiệt độ cơ thể và hơi thở anh tựa hồ quét tới từ trên trán, anh trùm áo khoác lên trên đầu cô, nhẹ giọng nói,
"Che kỹ mặt mình, phóng viên sẽ chú ý đến em, nhưng fan thì không, nếu như bị đưa lên báo đài thì sẽ rất phiền toái."
Diệp Hoan Nhan gật đầu một cái, hai tay kéo tà áo khoác bên má, cô đeo kính râm của Tô Niên Hoa, cả khuôn mặt chỉ lộ ra chiếc mũi nhỏ để hít thở.
"Chuẩn bị xong chưa?" Tô Niên Hoa hỏi.
"Rồi."
Lòng bàn tay truyền tới hơi ấm, trong lòng cô hoảng hốt, còn chưa kịp có phản ứng đã bị anh ta kéo ra ngoài, bước chân không tự chủ được chạy nhanh theo anh ta, giày cao gót giẫm lên sàn nhà và cầu thang làm mu bàn chân đau nhói.
"Đừng quay đầu, chạy theo anh."
Bóng người quen thuộc đã vẫy tay với họ ở phía trước, vẻ mặt Lý Đại Lực vô cùng sốt ruột, mang theo mấy phần tức giận Tô Niên Hoa lần này tự động chạy ra ngoài, cửa xe van BMW cũng đã mở ra.
Giọng nói Tô Niên Hoa bị tiếng gió át đi, lần đầu tiên Diệp Hoan Nhan gặp phải loại này tình huống bị săn lùng như vậy, không nhịn được quay đầu muốn nhìn thử hướng của các “truy binh”, nhưng vì quay đầu mà trọng tâm cô không vững, cả người va vào sau lưng Tô Niên Hoa.
"A." Cô hô lên sợ hãi, giày cao gót trên chân đã rớt một chiếc.
Tô Niên Hoa lanh tay lẹ mắt quay đầu lại đỡ cô một cái, mắt thấy "truy binh" đã đuổi đến gần, dưới tình thế cấp bách, anh dứt khoát ôm ngang Diệp Hoan Nhan lên chạy đến hướng xe.
Khoảng cách mười mấy mét, Diệp Hoan Nhan tựa vào trong lồng ngực có mùi nước hoa nhàn nhạt, trong đầu chỉ có một ý tưởng.
Quả nhiên không nên quay đầu, mắt cá chân đau quá đi mất, chắc có lẽ đã trật chân mất rồi.
"Soạt" một tiếng.
Tiếng fan hâm mộ thét chói tai, ánh đèn loang loáng từ camera, tất cả đều bị chặn lại bên ngoài cửa xe.
Lý Đại Lực ngồi đối diện hai người cố gắng hít thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc: “Tô Niên Hoa, sao cậu có thể như vậy? Cậu có biết chúng tôi tìm cậu sắp điên rồi hay không? Cậu có biết tối nay mình có buổi hòa nhạc hay không?"