Xe cấp cứu đến rồi đi, Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh ôm theo đứa con gái bị thương vội vàng chạy ra khỏi nhà. Trước khi được đưa lên cáng cứu thương, Từ Ngộ cố hết sức mở mắt ra nhìn Trần Phóng.
Máu trên đầu hòa vào với nước mắt, chảy xuống mặt cô. Trần Phóng cũng nhìn cô đăm đăm, đôi mắt sẫm màu cũng mông lung và vỡ vụn trong mảng máu.
Tần Úc không chịu buông tha, vẫn còn đang ở đằng sau thét gào, không hề cảm thấy xấu hổ vì mình đã làm bị thương một đứa trẻ.
“Đủ rồi!”
Trần Phóng siết chặt nắm tay, giận dữ hét vào mặt bà ta.
Tần Úc sợ hết hồn, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Trần Phóng giận dữ đến như vậy.
“Còn chưa đủ xấu hổ hay sao! Bà còn muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa? Sao không tỉnh ngộ đi!”
“Sao bà lại phải làm như vậy? Tại sao bà hại tôi còn chưa đủ, còn muốn đi tổn thương người khác!”
“Cô ấy vô tội, sao bà không thể buông tha cho cô ấy đi! Không thể buông tha cho gia đình người khác!”
Mắt Trần Phóng đỏ ngầu, từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng đều như lưỡi dao, cứa vào chính mình, đồng thời cũng cứa vào người khác.
Anh nhìn người mẹ tội nghiệp và đáng trách, càng cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Tất cả đều là dối trá.
Không có ai thật lòng yêu thương mày cả.
Tần Úc còn đang ngẩn ra thì đã bị Trần Phóng tức giận kéo ra khỏi căn nhà lộn xộn này.
Đừng xem nhà người khác là của mình, cũng đừng cướp đoạt tình yêu của người khác.
Sẽ gặp quả báo.
Sau khi kéo Tần Úc ra khỏi nhà, Trần Phóng chẳng thèm quan tâm đến bà ta nữa, mặc kệ Tết Nguyên Tiêu bà ta đi đâu, mặc kệ bà ta đón năm mới cùng người nào.
Ngược lại, Trần Nam và Tần Úc cũng không xem anh là con trai nữa.
Anh quay người rời đi. Đây là lần đầu tiên anh bỏ lại mẹ mình.
Mà không phải là bị bọn họ bỏ lại.
Mười tám năm cuộc đời của anh đã đủ để đền đáp ơn sinh thành dưỡng dục của bọn họ rồi, Trần Phóng nghĩ.
Còn về tuổi thơ ấm áp, gia đình hòa thuận vui vẻ… Tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mơ đẹp đẽ, thế nhưng con người nên sống trong hiện thực.
Cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích với cái kết có hậu.
_______
Lúc Từ Ngộ mở mắt ra, Từ Thịnh Lâm và Diệp Tinh đang ở cùng cô trong phòng bệnh. Người đầu tiên Từ Ngộ nhìn thấy là bố, cô liền quay đầu sang chỗ khác theo bản năng.
“Mẹ.” Cô kêu Diệp Tinh.
“Con tỉnh rồi sao?” Diệp Tinh đứng dậy khỏi ghế. “Mẹ đi gọi bác sĩ.”
Từ Ngộ lại rơm rớm nước mắt, gọi bà một lần nữa: “Mẹ ơi.”
“Con đau quá.”
Diệp Tinh dừng bước, khi quay đầu lại, nước mắt bà cũng rưng rưng.
“Không sao, mảnh sứ đã được lấy ra hết rồi, không sao, không sao…” Bà nói, giọng gấp gáp, không biết là đang an ủi người nào.
Từ Ngộ chớp chớp mắt, không tin lời mẹ nói.
Thật sự đã lấy ra rồi ư? Vậy tại sao cô vẫn thấy đau như thế? Nhất định là mảnh sứ kia đã chui vào tận sâu trong da thịt nơi không thể tìm thấy được, găm sâu vào máu thịt cô.
Đau đến mức mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Từ Thịnh Lâm đứng ở bên cạnh, trông thấy hai mẹ con nhìn nhau khóc, mắt ông ta cũng đỏ hoe.
Nhưng ông ta biết mình không có tư cách để khóc.
“Ông đi gọi bác sĩ đến đi.” Diệp Tinh nói với Từ Thịnh Lâm, giọng điệu lạnh nhạt hơn khi nói chuyện với Từ Ngộ rất nhiều.
“…”
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng cuối cùng cũng ý thức được mình đã bị loại ra khỏi gia đình này, ông ta lại không biết làm sao để bù đắp lại, chỉ có thể ủ rũ đi ra khỏi phòng bệnh.
Đợi đến khi ông ta đi rồi, Từ Ngộ mới đưa tay kéo ngón tay Diệp Tinh.
Rất nhanh tay cô đã bị Diệp Tinh nắm ngược lại.
Bàn tay của mẹ không hề mịn màng, thậm chí còn có chút thô ráp, cọ vào lòng bàn tay Từ Ngộ như một cục đá.
Thế nhưng nó lại rất ấm áp.
Cô siết chặt tay mẹ, giọng yếu ớt: “Mẹ, con xin lỗi.”
Diệp Tinh không nói gì, chỉ nắm lấy tay Từ Ngộ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Đến lúc này, bà mới ý thức được, mình mới là người nên nói xin lỗi.
Nếu không phải vì bà khăng khăng cố chấp, có lẽ con gái bà sẽ không trở thành như bây giờ.
Bà nhìn bác sĩ thay băng cho Từ Ngộ hôn mê, cái trán vốn trắng muốt của thiếu nữ trở nên vô cùng thê thảm, cũng không biết liệu có để lại sẹo hay không.
Con gái bị thương như cứa vào trái tim người mẹ.
Có lẽ, từ cái ngày Từ Ngộ tự dùng dao đâm mình bị thương đó, bà nên tỉnh ngộ rồi.
Bà và chồng đã hại đứa con gái mười tám tuổi.
Tuổi mười tám chẳng thể nào quay trở lại nữa.
_________
Từ Thịnh Lâm chuyển ra ngoài, về phần ông ta đi đâu, hai mẹ con cũng chẳng quan tâm nữa. Ít nhất căn nhà này rốt cuộc cũng được yên ổn vì ông ta rời đi.
Mặc dù giữa hai mẹ con vẫn còn xảy ra những ma sát, thế nhưng cuối cùng cũng có người tỉnh ngộ, có người đang từ tử sửa sai và học cách trở thành một người mẹ đúng nghĩa.
Từ Ngộ không còn gặp lại Trần Phóng nữa. Cô đi học lại sau khi hết tháng Giêng, khi các bạn cùng lớp tò mò về băng gạc quấn trên đầu, cô cũng chỉ nói là mình bị ngã hồi Tết.
Một số vết thương khó có thể nói ra, bị vùi sâu vào trong tâm trí. Người khác không nhắc đến, bản thân cũng đừng nhớ lại làm gì.
Mặc dù, Từ Ngộ vẫn muốn được gặp Trần Phóng một chút.
Cô muốn biết hiện tại Trần Phóng thế nào, liệu cô có hại anh không.
Thế nhưng không bao giờ có cơ hội. Lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy nhau là ở trong bệnh viện, ngoài phòng bệnh. Lúc ấy cô đang nằm trên giường, trong cơn mơ màng thoáng nhìn thấy thiếu niên cao gầy đứng ngoài cửa.
Anh không đi vào, Từ Ngộ cũng nhìn không rõ lắm.
Nhưng cô biết đó chính là Trần Phóng.
Anh giận lắm nhỉ, thậm chí còn không muốn đến gần cô.
Từ Ngộ biết lời nói dối của mình nghiêm trọng đến mức nào, cũng đoán được Trần Phóng sẽ hận cô biết bao, thế nên cô không đi tìm anh nữa. Mặc dù nhiều lần đối mặt với anh em họ Chu muốn nói lại thôi, cô cũng chỉ giữ im lặng.
Dần dà, cuối cùng không còn ai nhắc đến tên Trần Phóng trước mặt cô nữa.
Chỉ không ngờ được rằng, lúc nghe được tin tức của anh một lần nữa, kèm theo đó còn là một tin tức khác khiến người dân Lung Thành bàn tán xôn xao – một cô gái đ*ếm ở Hậu Nhai bị tình nhân của mình giết chết.
Nghe nói là vì cô gái đ*ếm kia mắc bệnh AIDS, lây cho người tình của mình, mãi đến khi mang thai rồi sinh non mới phát hiện ra, nhưng lúc này đã quá muộn.
Sau khi giết cô gái đ*ếm kia, gã đàn ông liền tự sát.
Gã đàn ông kia tên là Trần Nam.
Bố của Trần Phóng.
Tin tức lan truyền rất nhanh, khiến cho thành phố nhỏ này sục sôi chỉ sau một đêm, xôn xao bàn tán.
Không chỉ ở trên phố mà trong trường học cũng vậy. Tất cả mọi người đều biết – Trần Phóng là con trai của tội phạm giết người, Ngô Âm là con gái của một ả đ*ếm.
Trần Phóng đã lâu không đến lớp, chỉ còn lại một mình Ngô Âm lẻ loi chống lại tất cả.
Cô ta không sai.
Tại sao lại nhìn cô ta với ánh mắt khác thường cơ chứ.
Lúc trước là vậy, hiện giờ cũng thế.
Rõ ràng cô ta chẳng hề làm gì cả!
Ngô Âm cố giả vờ trấn định, ép bản thân mình lờ đi những ánh nhìn giễu cợt và khinh thường xung quanh, mãi đến khi tan học đụng mặt Từ Ngộ trong con hẻm nhỏ, cảm xúc của cô ta mới bắt đầu sụp đổ.
“Cô đến đây làm gì! Cô cũng đến đây chế giễu tôi sao!”
Giọng nữ đáng ra phải nhẹ nhàng và du dương, lúc này lại chói tai và điên cuồng. Có lẽ cô ta đã sớm phát điên rồi, bắt đầu từ lúc thấy mẹ nằm trong vũng máu.
Mẹ cô ta mắc bệnh AIDS, liệu cô ta cũng sẽ mắc bệnh này hay không?
Ngô Âm thậm chí còn không dám đến bệnh viện kiểm tra, những lúc hừng đông, cô ta đều bị cơn ác mộng làm tỉnh dậy, sau đó mở mắt nằm trong căn phòng nơi Ngô Nguyệt bị giết cho đến sáng.
Liệu cô ta có trở thành Ngô Nguyệt tiếp theo?
Sắc mặt Từ Ngộ tái nhợt, đã đầu xuân nhưng cô vẫn mặc rất dày, giống như có mặc thêm bao nhiêu cũng không cảm nhận được sự ấm áp.
Ánh mắt cô lướt qua cánh tay đầy vết xước do dao mà Ngô Âm cố tình để lộ ra ngoài, giọng rất nhẹ: “Cô có thấy Trần Phóng đâu không?”
“Ồ, cô đang đi tìm anh ta à? Tên hèn nhát đó không biết đã chạy đi đâu rồi! Nếu gặp anh ta, cô nhất định phải bảo anh ta đến bệnh viện khám thử, xem có phải anh ta cũng bị AIDS hay không!”
“…”
Không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, cuối cùng Từ Ngộ liếc mắt nhìn Ngô Âm – đó là một ánh nhìn thương hại, bất lực với nhiều cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt của Từ Ngộ khiến Ngô Âm cảm thấy tức giận, nhưng đồng thời cũng được an ủi không hiểu vì sao.
“Bố anh ta chết ở Lung Khê.”
Cuối cùng Ngô Âm để lại cho Từ Ngộ một câu nói.