“Cậu… và Trần Phóng cứ thế kết thúc sao?”
Trước giờ tự học buổi tối, Chu Tư Tư cầm khoai nướng hỏi người bên cạnh.
Từ Ngộ không trả lời, nhìn cái bếp nhỏ nướng khoai trước mặt, nó đang bốc khói nghi ngút.
Nóng hôi hổi, khiến mọi thứ trên đời đều trở nên hư ảo.
Kết thúc cái gì? Lại nói nữa, bọn họ thậm chí còn không có một bắt đầu thật sự, càng giống như một trò chơi mà cô dẫn dắt hơn. Chỉ là Từ Ngộ ý thức được trò chơi này chẳng tốt đẹp gì, cô muốn thoát khỏi nó.
Đến gần Trần Phóng không hề vui sướng như tưởng tượng, ngược lại sinh ra một chút cảm giác áy náy, đắng cay, cùng với đó là sự hoang mang hốt hoảng khi không thể kiểm soát được tình thế.
Cô nhát gan như trước đây, chỉ biết trốn tránh, chỉ biết bắt nạt những người yếu hơn, nhưng rồi lại bất lực trước những người thật sự làm tổn thương mình.
Diệp Tinh như vậy, cô cũng thế.
Nỗi tức giận đều bắt nguồn từ sự kém cỏi của chính bản thân mình, hai mẹ con họ đều giống nhau như đúc.
“Thật ra thì…” Chu Tư Tư nói. “Tuy mình không ủng hộ việc hai người yêu nhau, nhưng nhìn lại khoảng thời gian này, cậu thật sự rất vui vẻ khi ở cạnh Trần Phóng.”
Từ Ngộ ngẩn ra.
Vui vẻ sao? Cô à?
“Còn nữa. Về Trần Phóng trước đây, nói thế nào nhỉ, là một người không thích học hành, không thích nói chuyện, suốt ngày u u ám ám, chẳng mấy khi thấy nở nụ cười. Nhưng bây giờ cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, nói về thành tích, cậu biết không, môn toán của cậu ấy vậy mà đủ điểm qua môn rồi đấy!”
“Những thay đổi này đều là vì cậu, phải không?”
“Ngoại trừ điểm số của cậu ra… Ừm, trừ chuyện này ra thì trong mối quan hệ này, ít nhất hai người đều gặt hái được gì đó.”
“Nhưng Trần Phóng cũng thật là. Nếu thật sự thích cậu thì tại sao không thể đợi đến lúc thi đại học xong rồi mới thổ lộ cơ chứ? Tại sao lại phải ảnh hưởng việc học của cậu vào lúc này…”
“Không phải.” Từ Ngộ ngắt lời Chu Tư Tư.
Không phải.
Không phải là anh thổ lộ trước, mà là cô xấu xa dụ dỗ anh.
Cũng không phải là Trần Phóng làm ảnh hưởng đến chuyện học tập, mà là do… chính bản thân cô.
Nhưng Từ Ngộ không nói những nguyên nhân này cho Chu Tư Tư biết. Cô khẽ mấp máy môi, chỉ nói ra ba chữ này.
“Không phải đâu.”
Từ Ngộ không hiểu tại sao mình lại muốn biện hộ cho Trần Phóng.
Có lẽ là bởi vì cô nhận thức được, cũng giống như cô, Trần Phóng cũng chỉ là một người bị hãm sâu vào vòng xoáy của chính gia đình mình, bị nhốt vào lồng giam ác mộng chẳng thể nào thoát ra.
Bọn họ có cùng cảnh ngộ nên đồng cảm với nhau mà.
“Mình và cậu ấy, không thích hợp.” Từ Ngộ nói như vậy với Chu Tư Tư.
Trời sinh đã là kẻ thù, dù rằng đó chẳng phải là thân phận mà họ lựa chọn.
______
Sắp đến giờ vào học, Chu Tư Tư và Từ Ngộ vội vã trở về, nhưng rồi đụng mặt Chu Tư Diễn ở hành lang. Đầu tiên cậu tỏ vẻ vui mừng, sau đó lại có chút bối rối.
“Từ Ngộ, vừa khéo, bọn mình đến phòng photocopy lấy giấy kiểm tra đi.”
Chu Tư Tư hiểu anh trai mình nhất, cô ấy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Chu Tư Tư vừa định mở miệng nói thì Chu Tư Diễn đã ném cho cô ấy một cái nhìn cảnh cáo.
Cô ấy bĩu môi, thôi bỏ đi. Khoảng thời gian này Từ Ngộ sa sút tinh thần thế nào cô ấy đều thấy cả, cũng nên giải quyết đàng hoàng đi thôi.
Từ Ngộ theo Chu Tư Diễn đi về phía tòa nhà thực nghiệm, phòng photocopy nằm trong một dãy trệt trước tòa nhà. Nhưng Chu Tư Diễn không hề dừng lại khi đến đó, trái lại cậu đi vòng ra đằng sau tòa nhà.
Từ Ngộ nghi ngờ nói: “Đi đâu vậy?”
Nơi này quá quen thuộc, hay nói đúng hơn là trong tiềm thức, cô bài xích việc đến gần nơi này.
Chu Tư Diễn dừng bước, cậu có chút chột dạ, đồng thời tha thiết khẩn cầu cô: “Giúp mình một việc.”
“…”
“Khó khăn lắm A Phóng mới đi học, kết quả bây giờ lại trốn tiết, cậu có thể giúp mình khuyên cậu ấy một chút được không?”
“Tại sao lại là mình?” Cô quay đi chỗ khác, vờ như không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Tư Diễn.
“Chỉ có cậu mới khuyên được cậu ấy thôi. Cậu cũng biết mà, năm lớp 12 rất quan trọng, nếu cứ tiếp tục như thế thì cuối cùng có khi cậu ấy còn không đậu nổi một trường cao đẳng dạy nghề.”
Những lời này có phần lấy đạo đức ra làm ràng buộc bắt người ta làm những điều mà mình không muốn, nhưng Từ Ngộ vẫn im lặng, không nói nổi lời cự tuyệt.
Xem như… để bù đắp cho những hiểu lầm mà cô đã từng có đối với anh đi.
Hiểu lầm rằng anh cũng kinh tởm như mẹ anh vậy.
Chu Tư Diễn đưa Từ Ngộ đến bên cạnh bụi cây rồi dừng bước.
“Chuyện đi lấy bài thi là thật, nhưng một mình mình đi là được rồi. Mình đã xin phép giáo viên, cậu và A Phóng… cứ nói chuyện thoải mái.”
Cậu để không gian lại cho bọn họ.
Từ Ngộ nhìn bóng lưng Chu Tư Diễn dần khuất dưới màn trời ảm đạm. Cô lấy lại bình tĩnh, nhấc chân đi vào trong.
Mặc kệ lát nữa Trần Phóng có nói gì, cô cũng sẽ quyết đoán tách bạch mối quan hệ của bọn họ một cách lý trí.
Không chỉ là bởi vì nó không thích hợp với Trần Phóng, mà còn với cả cô.
Cô cần phải kịp thời ngăn chặn mọi tổn hại khi tìm ra được “đầu mối”.
Đi dọc theo con đường rải sỏi có lùm cây bao quanh, tiếng bước chân vang lên vô cùng rõ ràng trong khung cảnh yên tĩnh. Khoảng nửa phút sau, Từ Ngộ nhìn thấy người đang ngồi trên thềm đá.
Vẫn là tư thế như trước đây, chỉ khác là anh không phải đang chơi game mà dựa vào bức tường bên cạnh, tựa như đang chợp mắt.
Bóng hình anh sắp sửa hòa làm một cùng với sắc trời càng lúc càng tối đi. Cô đứng yên nhìn Trần Phóng, còn chưa bắt đầu nói chuyện thì trong lòng đã hơi hối hận.
Cảm xúc trong người là gì… khiến cô đột nhiên không thể kiểm soát được hơi thở vốn nên ổn định của mình.
Từ Ngộ vừa bước lên thì lại lập tức muốn xoay người rời đi.
Tiếp tục trốn chạy.
Giấc ngủ của Trần Phóng cũng không hề an ổn, rõ ràng là gió lạnh thổi rét buốt, nhưng cơ thể anh lại nóng hầm hập, giống như nước được đun lên đang không ngừng sôi trào.
Thật khó chịu.
Trong cơn mê man, Trần Phóng nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Anh lấy hết sức lực mở mắt ra, người xuất hiện trong mơ kia tại sao lại đứng ngay trước mắt?
Mộng trong mộng sao?
Anh còn chưa kịp phân rõ hiện thực và cảnh trong mơ thì Từ Ngộ đã xoay người định đi.
Không được.
Trần Phóng đột nhiên tỉnh táo, bước chân thoáng loạng choạng khi đứng lên, nhưng anh vẫn chạy thẳng về phía trước, níu cô lại.
Dù là mơ hay thực, cô cũng không được rời đi.
Bàn tay Từ Ngộ lạnh như băng, lại bị một bàn tay cũng buốt lạnh nắm lấy thật chặt, chặt đến nỗi cô cảm thấy đau.
Lúc này đây Trần Phóng cũng mới ý thức được, hóa ra đây là hiện thực.
Chứ không phải là giấc mộng đẹp ngắn ngủi [1] của anh.
[1] Gốc là ‘giấc mộng hoàng lương’ 黄粱梦. Đây là một điển tích, được để ở cuối chương.
“Em đã đến rồi.”
Giọng điệu khàn khàn có chút yếu ớt, toát ra sự tủi thân khôn cùng.
Từ Ngộ hít sâu một hơi, xoay người lại, sau đó rút tay mình về.
“Là Chu Tư Diễn bảo tôi tới.” Cô lạnh lùng đáp.
“Bây giờ anh đang làm gì vậy?”
“Cúp tiết sao?”
“Còn để Chu Tư Diễn đi làm thuyết khách nữa?”
Không hiểu tại sao lời nói ra khỏi miệng lại bén nhọn và chối tai như thế.
Gió nổi lên bốn phía, rít gào, rên rỉ, nhấn chìm cảm xúc của bọn họ.
Từ Ngộ chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cô tránh né ánh mắt anh nhìn về phía sắc đen nơi xa xa, nói: “Trần Phóng, chúng ta kết thúc.”
Cô nói xong cũng xoay người lại định đi, nhưng rồi bị thiếu niên vẫn luôn im lặng ôm lấy từ phía sau.
Tiếng gió bên tai càng lúc càng lớn, nhưng cơ thể cô đã được bao bọc lấy, chặn lại cái lạnh buốt thấu xương.
Cơ thể anh nóng hầm hập, nóng hơn bao giờ hết.
“Anh không muốn.” Trần Phóng nói.
“Trần Phóng, buông ra.”
“Anh không muốn.”
“Chúng ta thật sự kết thúc rồi.”
“Anh không muốn!”
Dường như anh chỉ biết nói mấy chữ này, không ngừng lặp đi lặp lại.
Từ Ngộ giật mình trước âm lượng cao đột ngột của Trần Phóng, đồng thời cũng sửng sốt trước sự cố chấp của anh.
“Tại sao phải đi?” Anh không hiểu.
Là bởi vì gia đình anh, hay vì chính bản thân anh?
Nếu là bởi vì bản thân anh, anh có thể thay đổi; còn nếu là vì gia đình anh… anh cảm thấy bất lực vô cùng.
“Hai chúng ta không hợp.”
“Là bởi vì, hôm đó, em nhìn thấy mẹ anh sao?” Từng câu từng chữ, Trần Phóng phải rất vất vả mới thốt nên lời.
Từ Ngộ im lặng. Trần Phóng xem sự im lặng của cô là ngầm khẳng định.
“Vậy nên em chán ghét anh à?”
“Bởi vì mẹ anh và tình nhân của bà ấy sao?”
“Nhưng mà…”
“Đó đâu phải anh muốn đâu.”
“Từ Ngộ.”
“Đó không phải điều anh muốn.”
…
Rõ ràng tiếng gió gào thét bên tai lớn như vậy, nhưng Từ Ngộ vẫn có thể nghe rõ lời cuối cùng của anh.
Lần đầu tiên cô ước rằng mình bị ù tai để không phải nghe bất cứ thứ gì cả.
Không nghe thấy sự tủi thân và bất lực của anh, đồng thời có thể lơ đi chính mình trong giọng nói của Trần Phóng.
Biết bao nhiêu đêm trôi, cô cũng như thế này, vừa khóc vừa trút bầu tâm sự ——
Tôi không muốn.
Tôi không muốn có một gia đình như vậy.
Không muốn nhìn thấy thế giới phức tạp và kinh tởm kia.
Tôi không muốn, không muốn sống nữa.
Nếu thật sự có thần linh, vậy liệu người có thể nghe thấy lời than khóc của tôi hay không?
Ai có thể đến giúp tôi thoát khỏi nỗi đau khổ này?
Lồng ngực bị cảm giác tệ dại và đau đớn xâm chiến. Từ Ngộ cảm thấy nếu mình không rời đi thì bộ dạng đáng xấu hổ của mình sẽ bị Trần Phóng nhìn thấy mất.
“Trần Phóng, hãy học hành đàng hoàng.”
Cô để lại cho anh những lời đó.
Xem như là ý tốt của cô dành cho người cùng loại, cổ vũ anh chiến thắng những người lớn giả tạo kia, dẫu rằng cô đã kiệt quệ không còn sức lực ứng chiến nữa.
“Thi đại học, rời khỏi nơi này. Tốt nhất đừng bao giờ trở về nữa.”
Cô cũng đã từng nói với bản thân mình như thế.
Xương của Trần Phóng cấn lên lưng cô, tay anh cũng ôm cô thật chặt, nhưng Từ Ngộ vẫn cố kìm lại, gỡ từng ngón tay của anh ra.
Toàn thân Trần Phóng như nhũn ra vì sốt, mặc dù đã dùng hết sức lực cũng không thể khiến Từ Ngộ xoay người, ngược lại còn bị cô đẩy ra xa hơn nữa.
Cô đi thật.
Trần Phóng quỳ xuống con đường rải sỏi, hoàn toàn không thể đuổi kịp cô, hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Khó chịu quá.
Đầu óc đờ đẫn, thân thể cũng chậm chạp. Tôi là một quả bóng hơi ngu ngốc và nực cười, không thể nào chống lại thế giới đầy bén nhọn này.
Xung quanh đầy rẫy gai nhọn, nhưng tôi chỉ có một lớp da.